“Dung mạp thật xinh!” Triệu Giai thị thầm khen một tiếng. Nhếch lên
khóe miệng mỉm cười, hơi hơi cúi người: “Bái kiến Tứ tẩu!”
“Thập tam đệ muội khách khí rồi!” Điềm Nhi vội tự mình đỡ nàng ta
dậy, tầm mắt nàng thoáng dừng lại trên phần bụng có hơi nhô ra của Triệu
Giai thị.
Sau khi hai người chia ra ngồi xuống, San Hô bưng trà lên.
Triệu Giai thị vén nắp trà khẽ nhìn một cái, thấy vài phiến lá non màu
xanh biếc trôi trên mặt nước, nhẹ ngửi mùi, liền biết đây là “Trà xanh.”
Loại trà này sẽ không ảnh hưởng phụ nữ có thai, lại còn có ích với thai nhi.
Nàng thầm hài lòng gật đầu, ấn tượng với Điềm Nhi tốt hơn một chút.
Sau khi khẽ nhấp một ngụm, hai người bắt đầu nói đến việc nhà.
Đương nhiên, các nàng là nữ nhân, không lải nhải việc nhà chẳng lẽ là
việc quốc gia đại sự?
Không thể không nói, Triệu Giai thị là một nữ nhân phi thường biết cách
nói chuyện, nàng ta không tính là xinh đẹp, nhiều lắm chỉ thanh tú mà thôi,
nhưng giọng nói rất dễ nghe, êm dịu như dòng suối nhỏ chảy xuôi khiến
người nghe tâm tình thoải mái.
“Ngày đại hỉ của Tứ tẩu, vì đệ muội mang thai mà còn ôm đồn đủ việc,
thân thể liền có chút không khoẻ, lại sợ đụng phải việc vui, nên cũng không
tiện đến, nay xin nhận lỗi với Tứ tẩu vậy!” Nói xong Triệu Giai thị liền
đứng dậy trịnh trọng thi lễ với Điềm Nhi.
“Đệ muội sao lại nói thế.” Sợ hãi kêu lên một tiếng, Điềm Nhi cuống
quít nói: “Trời đất bao la, con cái là lớn nhất, muội mang thai thấy không
khoẻ, thì nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sao lại nói là nhận lỗi chứ, mau đứng
lên.”