Bắt gặp đôi mắt “Khát vọng” (nhưng thật ra là tò mò) của Điềm Nhi,
Triệu Giai thị cho là nàng hâm mộ, bèn cũng không để ý mà đồng ý.
Điềm Nhi vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve bụng của
nàng ta, một loại cảm giác thần kỳ tự nhiên sinh ra, có một em bé nhỏ xíu
đang từng ngày lớn lên ở đây! Thật kỳ diệu!
“Chuyện này cũng không nên gấp quá!” Triệu Giai thị điềm đạm nói:
“Muội và Thập Tam gia thế mà thành thân sau ba năm mới có Nghiệp
Ngạch Na, lại qua hai năm nữa mới mang đứa bé này.” Ánh mắt như nói:
Ngươi mới thành hôn được bao lâu a, gấp làm gì.
Điềm Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, thật sự nàng chỉ
là tò mò mà thôi, không có ý gì khác đặc biệt a!
Triệu Giai thị trông bộ dáng bị chọc cho ngớ người của Tứ tẩu, không
khỏi phá lên cười.
Thời gian nhẹ nhàng vui vẻ trôi qua, thoáng chốc đã qua nửa canh giờ,
hai chị em dâu đang sôi nổi hàn huyên, thì Dận Chân cùng một nam tử thân
hình cao lớn, diện mạo sáng sủa, một trước một sau đi vào.
Nam tử kia vừa thấy Điềm Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức
hành lễ kêu một tiếng: “Tứ tẩu.”
Điềm Nhi lại một lần nữa phát huy công năng da mặt dày của mình, bình
tĩnh mà không rất thân thiết, đáp lời: “Thập tam đệ.”
Thập Tam A Ca Dận Tường, sinh vào năm Khang Hi thứ 25, nhỏ hơn
trượng phu đại nhân của nàng tám tuổi, khác xa Dận Chân lạnh lùng sắc
bén, toàn thân Dận Tường tản ra một loại khí thế ôn hòa, cảm giác dễ gần.
Nhưng... Điềm Nhi thật nhanh quét mắt qua mắt của hắn, thầm nhủ, sao
thấy giống như vừa mới khóc vậy!