“Em tội gì phải vậy a...” Nhìn trên mặt nàng hiện ra một tia bi thương,
Điềm Nhi nhẹ nhàng cảm thán.
Hai năm trước, Phỉ Thúy đã có ý trung nhân, là một người chạy việc
mua đồ ở vương phủ, Điềm Nhi cũng cảm thấy chàng trai kia cũng không
tệ, nhưng một tháng trước ngày thành thân của hai người, ý trung nhân của
Phỉ Thúy trong một lần ra ngoài mua đồ, không cẩn thận ngã từ trên xe
ngựa xuống, cứ như vậy mà chết. Từ đó trở đi Phỉ Thúy liền tự mình vấn
tóc, thề không lấy chồng.
“Em và San Hô là hai người thân cận nhất của ta, tận trong đáy lòng, ta
luôn hy vọng các em sẽ sống tốt.”
“Nô tỳ biết!” Phỉ Thúy hai mắt rưng rưng, giọng nói như khóc: “Phỉ
Thúy đều biết.”
Chủ tớ hai người khổ sở khóc một lát.
Điềm Nhi lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu em đã hạ quyết tâm, ta đây
cũng không nói gì nữa... Ừm... em và Tiểu Hỉ Tử sau này sẽ là cung nữ
chưởng sự và thái giám chưởng sự ở Khôn Ninh cung chúng ta.”
“Nô tỳ tạ chủ tử coi trọng.” Phỉ Thúy vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Điềm Nhi kêu nàng đứng dậy, lại hỏi: “Chỗ Lý thị và Tống thị đã an bài
ổn thỏa chưa?”
“Bẩm chủ tử, Lý trắc phúc tấn được an bài vào Cảnh Dương cung, Tống
cách cách được an bài ở tại Vĩnh Thọ cung.”
Điềm Nhi nghe xong gật đầu một cái, có chút phiền não xoa bụng mình.
Sau khi đại điển Dận Chân đăng cơ kết thúc, ngay sau đó sẽ đến đại điển
phong hậu của nàng, nhưng rắc rối ở chỗ là, hiện nay nàng đã sắp đến ngày