“A mã, a mã...” Nhạc Nhạc bé nhất, hốc mắt đỏ hồng chạy tới ôm lấy
đùi Dận Chân, khóc thút thít nói: “Ngạch nương hình như rất đau, hu hu,
ngài nhanh đi cứu ngạch nương a!”
Dận Chân vươn tay xoa đầu nữ nhi: “Ngạch nương con sẽ không sao
đâu.”
Tiếng kêu trong phòng sinh lúc cao lúc thấp khiến người sợ hãi, Dận
Chân cùng bọn nhỏ đều nôn nóng sốt ruột chờ đợi, thời gian dần qua, rốt
cuộc hai canh giờ sau, một tiếng khóc trẻ con chợt vang lên. Không bao lâu,
chỉ thấy một thân y phục cung nữ thanh sắc, Phỉ Thúy đang ôm hai bọc lụa
đỏ thẫm đi ra, vẻ mặt hân hoan vui mừng, cúi người bẩm báo với Dận
Chân: “Nô tỳ xin chúc mừng vạn tuế gia, nương nương sinh hạ được một
đôi long phượng thai, là đại cát a!”
Dận Chân nghe vậy trên mặt quả nhiên lộ vẻ hưng phấn, chỉ thấy hắn
khó nén được kích động vươn tay đón lấy hai đứa bé. Nhìn hai khuôn mặt
nhỏ xíu đỏ hỏn nhăn nhăn, trong lòng vui vẻ gật đầu một cái, sau lại hỏi:
“Nương nương thế nào rồi?”
“Hồi bẩm vạn tuế gia, nương nương lúc này đã ngủ rồi ạ.”
“Ừm... Chăm sóc tiểu a ca và tiểu cách cách thật tốt đi.”
“Vâng ạ!”
Phân phó tất cả xong, Dận Chân cũng không nán lại lâu, tâm tình tràn
đầy phấn khởi quay về Dưỡng Tâm điện tiếp tục xử lý chính sự.
Đám anh em Hoằng Thì ở lại yêu thích ngắm nhìn hai đứa em mới sinh,
sau cũng bị bọn hạ nhân dụ dỗ đi ngủ.
Thời gian Điềm Nhi ngủ cũng không lâu, lúc tỉnh dậy cũng chỉ mới là
canh ba. Phỉ Thúy bưng lên bát cháo ngân nhĩ tuyết liên, Điềm Nhi ăn được