dự sinh rồi, nhỡ ra...
Nghĩ đến đây Điềm Nhi thật đau đầu rên rỉ một tiếng, đăng lên ngôi vị
Hoàng hậu, đó là chuyện biết bao nữ tử mơ ước thiết tha a, huy hoàng trong
một khoảnh khắc kia, sợ là không có nữ tử nào có thể kháng cự, Điềm Nhi
là một phàm nhân, tất nhiên cũng giống như vậy, nàng hy vọng mình có thể
dùng dung mạo xinh đẹp nhất nghênh đón ngày trọng đại mang tính lịch sử
kia, nhưng mà... Nàng có chút ai oán thở dài, đối với một bà bầu mà nói,
cho dù có mỹ lệ đến đâu cũng vô ích a!
Thế nhưng, rất nhanh, nàng không cần thêm phiền não nữa, bởi vì ngay
trong đêm đó, bụng của nàng bắt đầu phát động.
Lúc hay tin thê tử sắp sinh nở, Dận Chân chấn kinh lập tức ném tấu
chương trong tay, hoàn toàn mặc kệ vài vị tâm phúc đại thần bên dưới đang
hồi báo công tác, lên xa giá, liền thẳng hướng đến Khôn Ninh cung.
“Sao lại thế này? Không phải thái y đã nói, khoảng tháng sau mới có thể
sinh sao?” Dận Chân thấp giọng, cau mày hỏi.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, nương nương đã đủ tháng rồi, sinh hạ
ngay lúc này, hẳn cũng bình thường.” Tô Bồi Thịnh đầu đầy mồ hôi thấp
giọng đáp.
Lúc Dận Chân đến Khôn Ninh cung, Điềm Nhi đang ở trong phòng sinh
kêu la đến rung trời lật đất. Mấy đứa trẻ đứng bên ngoài, đứa nào đứa nấy
đều mặt mũi trắng bệch đứng chết trân ở đó, Dận Chân tùy mắt đảo qua,
không hài lòng trách cứ: “Còn không mau dẫn mấy tiểu chủ tử đi, đây là nơi
bọn chúng đợi được sao?”
“Con không đi!” Hoằng Thì là đứa thứ nhất phản đối lắc đầu, hai mắt
không ngừng dán vào phòng trong. “Con muốn đợi ngạch nương.” Mấy đứa
còn lại cũng bất động không nói gì, điệu bộ đều là có nói gì cũng không đi.