BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 676

Đợi bọn nhỏ đi rồi, Điềm Nhi có chút lo lắng hỏi: “Bảo đao gì vậy, sẽ

không đả thương bọn nhỏ chứ.”

Dận Chân nghe vậy đột nhiên nói: “Bất quá chỉ là vài thanh đoản kiếm

chưa khai vỏ, được trang trí cẩn bảo thạch, nhìn cho đẹp mà thôi.”

Điềm Nhi nghe vậy lúc này mới yên tâm, nàng ngẩng đầu nhìn Dận

Chân, ôn nhu nói: “Gia, gầy đi rồi!”

Dận Chân nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Nàng gầy mới phải... đã vất

vả cho nàng!”

Một luồng nước ấm trào lên trong lòng Điềm Nhi, nàng nghĩ, có được

những lời này, so với bất cứ thứ gì cũng tốt hơn.

Nén xuống nước mắt vui lòng, Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, đoạn hỏi:

“Gia đã nghĩ ra tên cho các con chưa?”

Vừa nhìn liền biết là Dận Chân đã sớm có phương án suy tính, nghe vậy

lập tức nói: “Ừm, gọi là Hoằng Bình và An An đi!”

Bình an sao? Điềm Nhi gật đầu cười, tán dương rõ to: “Thật là hai cái

tên rất hay!”

Hai vợ chồng ở cùng nhau nhàn thoại nửa ngày, Dận Chân lại cùng

Điềm Nhi ăn trưa xong, lúc này mới trở về tiền điện xử lý chính vụ.

Cứ thế, cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua từng ngày, Điềm Nhi tạm thời

bỏ xuống tất cả công việc lớn nhỏ, chuyên tâm ở cữ, nhưng bây giờ cũng
không giống như ngày xưa, không phải chỉ đóng chặt cổng lớn phủ thân
vương, là có thể không cần lo lắng cái gì. Đủ loại đủ dạng tin tức, vẫn từng
đoạn nối tiếp bắt đầu truyền đến tai Điềm Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.