vàng, vì thế hai vợ chồng họ cũng đã rất lâu không cùng nói chuyện tâm
tình. Tất nhiên Điềm Nhi rất tưởng niệm, cho nên mới thấy, nàng ngay lập
tức bắt đầu không kịp chờ mà huyên thuyên đủ chuyện vặt vãnh. Đương
nhiên, nàng đều nói phần lớn về chuyện bọn nhỏ, đặc biệt là Hoằng Bình và
An An, cũng đều chọn những tình tiết ấm áp chọc người, trong chốc lát,
khóe miệng Dận Chân liền càng câu lên cao hơn. Trong một thoáng nhàn
rỗi lúc quốc sự nặng nề, có thể được nghe vài chuyện nhà ấm áp, cũng
khiến cho Dận Chân cảm nhận được một chút thoải mái đã lâu không có.
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn, sau khi Dận Chân dùng bữa tối cùng
Điềm Nhi xong liền quay lại Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự.
Như thế, lại qua sáu ngày sau, đại điển phong hậu của Điềm Nhi được
cử hành.
Ung Chính nguyên niên, ngày 18/3, cả Tử Cấm thành to lớn hoàn toàn
bị vây quanh bởi một bầu không khí long trọng, khắp nơi đều được trang
hoàng, lụa đỏ và hoa đăng đỏ đổi mới hoàn toàn, nơi nơi tràn ngập không
khí vui mừng tôn quý, vì một ngày này, tất cả đám cung nữ cùng thái giám
đều cố gắng quét dọn tất cả các chủ điện trong Tử Cấm thành không nhiễm
một hạt bụi nào. (...)
“Chưa từng nghĩ tới khuê nữ ngây ngây ngốc ngốc, nhõng nhẽo ưỡn ẹo
của ta, cũng sẽ có ngày trở thành Hoàng hậu.” Nhìn nữ nhi ngồi ở trước bàn
trang điểm bị bốn năm ma ma vây quanh trang điểm, mẹ Điềm Nhi trong
lòng khá phức tạp thở dài một tiếng, chẳng lẽ đây là ‘người ngốc có ngốc
phúc’ trong truyền thuyết?
Đối với chuyện sắp trở thành Hoàng hậu, ngược lại biểu hiện của Điềm
Nhi cực kỳ bình tĩnh, theo nàng nghĩ bất quá chỉ từ phúc tấn Ung thân
vương biến thành Hoàng hậu của Ung Chính mà thôi, trượng phu vẫn là
người nam nhân kia, mà nàng cũng vẫn chính là nàng, cũng chả có gì khác
cả.