BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 697

Điềm Nhi nghe vậy lại như con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực nam nhân, có

chút xấu xa nói: “Đều nói ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nhưng trông
bộ dáng Hoàng thượng vừa rồi, ai có thể nghĩ tới ngài đã...”

Không đợi Điềm Nhi nói hết lời, sắc mặt Dận Chân lập tức tối sầm, túm

chặt cổ tay thê tử, âm trầm hỏi: “Ngươi ngại trẫm già ư?”

Cách thê tử rất nhiều tuổi, vẫn luôn là một nỗi khúc mắc của Dận Chân

không thể nói với ai.

“Nói cái gì đó!” Điềm Nhi cũng không e sợ nam nhân mặt đen, há mồm

ra, sáp gần tới cắn một ngụm lên quai hàm lún phún râu xanh kia: “Người ta
là đang khen chàng đó có biết không.”

Dận Chân hừ một tiếng, hiển nhiên đối với loại lời ‘khen’ này của thê tử

cũng ‘xin từ chối vì kẻ bất tài’.

Điềm Nhi vươn tay vuốt ve gương mặt của trượng phu, nói thật Dận

Chân cũng không còn trẻ nữa, khóe mắt của hắn đã xuất hiện vài nếp nhăn,
nơi tóc mai cũng có thể thấy rõ ràng một chút hoa râm. Nhưng trên người
hắn lại có loại cảm giác bể dâu*, hơn nữa từ khi đăng cơ, khí phách hăng
hái độc chiếm thiên hạ, so sánh với cố ra vẻ lãnh lệ trước kia, trái lại thoạt
nhìn càng thêm trẻ hơn.

(* bể dâu: từ tắt của bãi bể nương dâu, chỉ sự thay đổi lớn)

“Thiếp chỉ là đang nghĩ...” Điềm Nhi ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói:

“Thiếp làm sao lại may mắn như vậy, có thể được gả cho gia, được sống
hạnh phúc như vậy... Hạnh phúc làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”

“Nha đầu ngốc!” Dận Chân sắc mặt chuyển tốt, trên mặt mang theo ý

cười: “Sợ cái gì, đã có trẫm che chở ở đây, có té ngã cũng không được.”

“Dạ!” Điềm Nhi gật đầu mạnh: “Thiếp tin.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.