Điềm Nhi gật đầu, lại đưa mắt nhìn Dận Chân trên giường một cái, rồi
mới trở ra phòng ngủ.
Chuyện Dận Chân trúng độc hôn mê bất tỉnh tuyệt đối không thể để cho
bất luận kẻ nào biết, nếu không, nàng có dự cảm, nhất định sẽ phát sinh
chuyện cực độ không tốt.
“Phỉ Thúy...” Nàng trầm giọng nói: “Thay y phục cho bổn cung.”
Bộ triều phục màu minh hoàng của Hoàng hậu được thay ra, Điềm Nhi
mặc vào một thân kỳ trang màu đỏ hoa lệ, bước đi khoan thai, lại càng hiển
lộ vẻ thanh diễm vô song, ăn mặc trang điểm ổn thỏa xong, nàng một lần
nữa quay lại yến hội, mọi người chỉ nghĩ là nàng đi thay quần áo, cũng
không nghĩ nhiều. Điềm Nhi lúc này quả thật có thể nói là lòng nóng như
lửa đốt, nhưng trên mặt ngược lại phải giả vờ như không có chuyện gì xảy
ra, thật sự là khiến cho nàng cảm nhận được cái gì là ‘băng hỏa lưỡng trọng
thiên’.
Thật vất vả mới kết thúc bữa tiệc Trùng Dương yến, Điềm Nhi giả vờ
như hơi say, được người đỡ về hậu điện. Đợi lúc Viên Minh viên lại một lần
nữa thanh tĩnh lại, sắc trời đã tối đen, Tiểu Hỉ Tử đến bẩm báo: “Thái hậu
nương nương đang đi tới bên này.”
“Đi nói với bà, bổn cung hơi say, mệt mỏi lúc này đã ngủ rồi.” Điềm Nhi
thần sắc âm trầm nói, nàng hiện tại không còn tâm lực để đi diễn màn kịch
mẹ chồng nàng dâu tương hòa gì đó.
Thái hậu nghe Tiểu Hỉ Tử hồi báo, sắc mặt cũng âm trầm lợi hại, Niên
Tiểu Điệp đi đến chỗ Dận Chân cầu tình, kết quả một đi không về, Thái hậu
trong lòng liền sinh dự cảm xấu. Trong lòng bà ta vốn có quỷ, giờ phút này
không khỏi chột dạ, chỉ nói: “Ừ... Vậy chờ Hoàng hậu tỉnh lại, ngươi nói lại
cho nàng, bổn cung thường nghe nói Viên Minh viên cảnh sắc tuyệt đẹp...
dự định ở lại đây vài ngày...”