“Nương nương, đều là nô tài vô dụng, trúng phải mưu kế của kẻ khác.”
Tô Bồi Thịnh một phen nước mắt nước mũi, tràn đầy hối hận quỳ trên mặt
đất.
“Đem chuyện hôm nay, từ đầu tới cuối kể lại rõ một lần cho bổn cung.”
Điềm Nhi mặt không chút biểu tình nói.
Tô Bồi Thịnh lau nước mắt, bắt đầu nói: “Hoàng thượng vốn ở hậu điện
thay y phục, lúc này, Tề phi nương nương đột nhiên nói có việc muốn bẩm
báo...” Hắn dè dặt liếc nhìn người bên trên một cái.
“Tiếp tục.”
“Sau lại, sau lại, Tần ma ma bên người Thái hậu nương nương đi tới, nô
tài chỉ nhớ rõ đang nói chuyện cùng bà ta, rồi sau đó cũng không biết tại sao
trước mắt tối sầm liền ngất xỉu, khi tỉnh lại, liền phát hiện mình bị ném ở
một chỗ vắng vẻ.”
Điềm Nhi trầm mặc im lặng, sau một lúc lâu đột nhiên phân phó: “Tô
Bồi Thịnh, bổn cung muốn ngươi đi làm một chuyện.”
“Nô tài có chết vạn lần cũng không từ nan.”
“Tốt! Bổn cung muốn ngươi lập tức mang theo nhân thủ khống chế Phúc
Thọ viện, vô luận bất kỳ tin tức gì, vô luận bất kỳ kẻ nào, trước khi Hoàng
thượng tỉnh lại, cũng không được bước ra đó một bước.”
“... Nếu là Thái hậu nương nương.”
Trên mặt Điềm Nhi hiện lên một tia sát ý: “Tất nhiên cũng giống như
vậy.”
Suốt cả một buổi tối, Điềm Nhi đều canh giữ bên cạnh Dận Chân, thời
gian giống như trở về bãi săn Mộc Lan năm ấy, khi đó nàng cũng như thế