Hiện tại trong Viên Minh viên gió êm sóng lặng, Tử Cấm thành bên kia
cũng không có chút gì khác thường, thật sự không giống như tình huống
hoàng đế băng hà.
Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, không được tận mắt thấy hoàng đế,
hắn không cam lòng.
Đám anh em Hoằng Thì thấy Dận Trinh đang còn thất thần đứng đó, lén
lút liếc nhìn nhau một cái, Hoằng Lịch bé nhất lập tức nói: “Thập Tứ thúc,
hiếm khi có một chuyền đến Viên Minh viên, không bằng chúng con dẫn
ngài đi dạo một vòng, cũng coi như chúng con làm chủ tiếp đãi thúc.”
Dận Trinh nghĩ cũng được, đợi qua vài canh giờ Thái hậu ngủ trưa dậy,
mình gặp được ngạch nương, ắt sẽ có thể biết được tin tức chuẩn xác nhất,
liền gật đầu nói: “Được!”
Đám anh em Hoằng Thì liền dẫn hắn đi, đông du tây dạo, bất tri bất giác
đã qua mấy canh giờ, lúc đó hắn nhiều lần ngỏ ý muốn đi thăm Thái hậu,
nhưng đều nhận được tin là Thái hậu còn đang ngủ. Chút bất tri bất giác,
sắc trời đã bắt đầu nhá nhem tối, Dận Trinh nhiều lần do dự cuối cùng
không có cách nào, chỉ có thể bất cam bất nguyện mà rời đi, nhưng suy nghĩ
trong đầu kia lại bắt đầu nảy lên, hắn biết rõ, nếu như mình đến đây, Thái
hậu không thể nào không gặp hắn, như vậy loại tình huống này có lẽ là...
Theo như tin tức của Bát ca, Tề phi ở hậu cung cũng chưa hồi cung!
Trong lòng Dận Trinh chợt cuồn cuộn nổi lên lửa nóng, gần như là lập
tức phát giác bên trong có điều dị thường, hắn ngồi trên lưng ngựa nhanh
chóng phi về kinh thành.
Ai ngờ, vừa chạy được mười dặm, đột nhiên mặt đất bị sụt xuống, Dận
Trinh cả người lẫn ngựa, toàn bộ rớt xuống, hắn bản tính vũ dũng, lập tức
đề thân, đạp lên lưng ngựa muốn nhảy ra, nhưng, mới vừa ló đầu ra từ trong
bẫy, bất thình lình, sau đầu xẹt qua làn gió, lập tức có vật gì đó đập vào sau