BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 772

Dận Chân nghe vậy gương mặt vụt một cái, giảm xuống trắng bệch. Cả

người lảo đảo lui về sau mấy bước.

“Không tha thứ... Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó... Tiểu thư,

tiểu thư... Phương Nhi muốn đi tìm ngài, Phương Nhi kiếp sau, kiếp sau sau
nữa... đều muốn hầu hạ ngài...” hào quang trong đôi mắt Đức phi ảm đạm
tắt dần...

“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, có ai không mau cứu tôi với...”

“Dừng tay...”

“Bị mẹ kế ngược đãi sao? Thật đáng thương... về sau liền đến phủ chúng

ta đi... từ nay về sau, Phương Nhi chính là tên của ngươi...”

“Tiểu thư, người là người tốt nhất với Phương Nhi trên thế giới này, cả

đời Phương Nhi đều muốn hầu hạ ngài...”

“Hài tử ngốc...”

Đức phi nhắm hai mắt lại, bà đã đi rồi.

Điềm Nhi vội vàng đỡ lấy Dận Chân mặt mày tái nhợt, nháy mắt với

Hứa thái y.

Hứa thái y nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường, sờ mạch

Thái hậu, một lát sau, chợt quỳ rạp xuống đất, dùng thanh âm tê tâm liệt
phế kêu khóc nói: “Thái hậu nương nương quy thiên rồi!”

Dường như ứng lại những lời này, ngoài cửa điện từng tiếng từng tiếng

hô to ‘Thái hậu nương nương quy thiên’ vang vọng toàn bộ Tử Cấm thành,
không bao lâu sau, tiếng chuông trỗi lên, vô số người quỳ rạp xuống đất,
trong đêm đã được định trước này thể nào cũng là một đêm trắng vang đầy
tiếng khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.