BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 103

ngụy trang lăn bánh về phía họ. Corte nhìn thấy những người đi trước ông
giơ tay lên và chạy quay ngược trở lại. Đúng lúc đó, quân Pháp nã đạn,
súng máy Đức đáp trả. Bị kẹt giữa hai làn đạn, những người tị nạn chạy tứ
phía, có những người xoay tròn tại chỗ như lên cơn điên; một người đàn bà
trèo qua lan can cầu và lao xuống sông. Florence chộp lấy cánh tay Corte,
cấu vào đó, rú lên:

- Quay lại thôi, đi nào!
- Nhưng cầu sắp sập rồi, - Corte thét lên.
Ông nắm lấy tay cô, kéo cô chạy về phía trước, và bất thình lình một ý

nghĩ lướt qua trong đầu ông, kỳ lạ, nóng bỏng và sắc lẹm như một tia chớp,
rằng hướng mà họ đang chạy tới là cái chết. Ông lôi cô về phía mình, ấn
mạnh cho đầu cô cúi xuống, lấy áo măng tô của mình che lên nó như người
ta bịt mắt một kẻ bị kết án, và loạng choạng, hổn hển, ông dìu cô đi, vượt
qua vài mét ngăn cách họ với bờ bên kia. Dù rằng quả tim ông dường như
đang đập trong lồng ngực như một quả đấm chuông, nhưng ông thực sự
không sợ hãi. Ông mong muốn cứu sống được Florence với một niềm khát
khao hoang dại. Ông tin tưởng vào một điều gì đó vô hình, vào một bàn tay
che chở chìa ra cho ông, cho ông, một con người yếu ớt, khốn khổ, nhỏ bé,
nhỏ bé đến mức ông sẽ được số phận chừa ra như một sợi rơm được cơn
bão không đụng đến. Họ qua cầu, họ chạy lướt qua quân Đức, họ vượt qua
các họng súng máy và những bộ quân phục màu xanh lá cây. Đường đã
rộng mở, cái chết đã ở phía sau họ, và bất thình lình họ nhận thấy - phải, họ
không nhầm đâu, họ nhận ra rất rõ - ở đằng kia, ở lối vào một con đường
rừng nhỏ, ô tô của họ, với những gia nhân trung thành của họ đang đợi họ.
Florence chỉ còn có thể rên rỉ: “Julie, ơn Chúa, Julie!” Giọng nói của người
lái xe và cô hầu phòng vọng đến tai Corte như những âm thanh khàn khàn
và kỳ lạ xuyên qua lưng chừng lớp sương mù của cơn bất tỉnh. Florence
khóc. Một cách chậm rãi, hoài nghi, mê mê tỉnh tỉnh, một cách nhọc nhằn
và từng bước một, Corte hiểu ra rằng ô tô của ông đã được trả lại cho ông,
rằng những bản thảo của ông đã được trả lại cho ông, rằng ông đã sống lại,
rằng ông sẽ không bao giờ còn là một con người tầm thường, đau khổ, đói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.