BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 113

Dù cho cô nói bằng một giọng thán phục như cậu đã chờ đợi, nhưng

không hiểu vì sao, cậu vẫn đỏ mặt trước cái nhìn của cô. Nhìn gần, cô có vẻ
không còn trẻ. Có thể thấy những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt trang điểm
khéo léo của cô. Cô rất mảnh dẻ, rất trang nhã, và cô có đôi chân tuyệt đẹp.

- Anh tên là gì? - cô hỏi.
- Hubert Péricand
- Có một ông Péricand là quản đốc Viện Bảo tàng Mỹ thuật phải không

nhỉ?

- Đó là cha tôi, thưa bà.
Vừa nói, cô vừa đứng dậy và rót cà phê cho cậu. Cô mới ăn trưa xong, và

cái khay có bình cà phê còn đầy một nửa, bát kem và thịt quay vẫn để trên
bàn.

- Không được nóng lắm đâu, - cô nói, - nhưng anh cứ uống đi nhé, nó sẽ

làm cho anh dễ chịu.

Cậu nghe theo.
- Ở dưới nhà người ta đang cuống cuồng cả lên với tất cả đám người tị

nạn ấy thành ra tôi có gọi đến ngày mai họ cũng chẳng lên đâu! Đương
nhiên là anh từ Paris đến nhỉ?

- Vâng, bà cũng vậy phải không, thưa bà?
- Đúng thế. Tôi đã đi qua Tours, ở đó tôi găp phải một trận bom. Bây giờ

thì tôi định đi đến Bordeaux. Tôi cho là Nhà hát đã được sơ tán đến
Bordeaux.

- Bà là nghệ sĩ ư, thưa bà? - Hubert hỏi với vẻ kính trọng.
- Vũ nữ. Arlette Corail.
Hubert chưa bao giờ được nhìn thấy các vũ nữ ở bên ngoài sân khấu nhà

hát Châtelet. Theo bản năng cậu hướng ánh mắt tò mò và thèm muốn vào
cặp chân dài và những bắp chân rắn chắc, được bó chặt trong đôi tất óng
ánh. Cậu cực kỳ bối rối. Một lọn tóc vàng buông xõa xuống mắt cậu. Người
phụ nữ lấy tay nhẹ nhàng hất tóc lên.

- Thế anh sẽ đi đâu bây giờ?
- Tôi không biết, - Hubert thú nhận. - Gia đình tôi dừng lại ở một làng

nhỏ cách đây chừng ba chục cây. Tôi cũng muốn quay lại với gia đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.