BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 158

bảo, đều không bao giờ có thể thấm vào chúng được bởi vì chúng chống lại
điều đó bằng một tâm hồn đóng kín, bít lại, điếc và câm.

“Giá như ta có thể coi giữ lũ trẻ lâu hơn được,” ông tự nhủ. Nhưng trong

thâm tâm ông biết rằng ông không muốn điều đó. Ông chỉ muốn có một
điều: được rảnh nợ với bọn trẻ này càng nhanh càng tốt, được thoát khỏi
trách nhiệm của mình và cái cảm giác khó chịu mà bọn chúng trút lên ông.
Cái đạo lý yêu thương mà cho đến nay ông vẫn thực hiện được một cách
gần như dễ dàng, chính là nhờ ân huệ mà Chúa ban cho ông thật lớn, ông
khiêm nhường nghĩ, thì giờ đây ông không thể phục tùng được “trong khi
có thể đây là lần đầu tiên ta sẽ có được một cố gắng đáng khen, một hy sinh
thực sự. Ta thật là yếu đuối!” Ông gọi một cậu bé luôn bị tụt lại phía sau
đến bên cạnh mình.

- Con mệt à? Giày của con làm con đau ư?
Phải, ông đã đoán đúng: giày của cậu bé quá chật và làm cậu đau. Ông

vừa cầm tay cậu để giúp cậu bước đi, vừa nhẹ nhàng nói với cậu và, vì cậu
có dáng đi xấu, vai gù, lưng còng, ông khẽ nắm lấy cổ cậu, bằng hai ngón
tay, để bắt cậu phải thẳng người lên. Cậu bé không chống cự. Trái lại, mắt
xa xăm, vẻ mặt thờ ơ, cậu tì cổ vào bàn tay đó và cái áp mình lặng lẽ, nài nỉ
ấy, sự mơn trớn lạ lùng, đáng ngờ ấy, hay đúng hơn là sự đợi chờ hành
động mơn trớn ấy đã khiến mặt linh mục nóng bừng. Ông nâng cằm đứa trẻ
lên và cố gắng nhìn sâu vào mắt nó, nhưng dưới cặp mi cụp xuống của cậu
bé, không thể nào nhìn thấy được đôi mắt.

Ông vừa rảo bước, vừa cố găng tĩnh tâm, như ông vẫn hay làm trong

những lúc buồn bã, một thứ cầu nguyện nội tâm; nói đúng ra thì đó không
phải là một sự cầu nguyện. Thường thì thậm chí đó không phải là những từ
thông dụng trong ngôn ngữ của con người. Đó là một sự nhập định khó tả
mà sau khi thực hiện ông đắm mình trong niềm vui và sự bình yên. Nhưng
cả hai điều này đều rời bỏ ông hôm nay. Sự thương xót mà ông cảm thấy đã
bị biến chất bởi một gợn lo âu và cay đắng. Thật quá rõ là những kẻ tội
nghiệp này bị thiếu ân huệ: ân huệ của Chúa. Ông những muốn làm cho
chúng được hưởng ân huệ ấy, tiếp truyền cho những trái tim khô cằn ấy đức
tin và tình yêu. Chắc chắn chỉ cần một tiếng thở dài của Chúa, một tiếng vỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.