BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 229

lành với nhau. Gió thổi bạt làn khói tỏa ra từ thùng nấu quần áo bay về phía
nhà kho. Đó là một trong những ngày xáo động và u ám khi người ta cảm
thấy vào giữa tháng Tám những làn gió đầu tiên của mùa thu. Trong lúc xát
xà phòng, vắt, giũ xả quần áo, Madeleine không rảnh rang để suy nghĩ và
cô đã làm dịu nỗi đau của mình như vậy. Khi ngước mắt lên, cô thấy bầu
trời xám xịt, cây cối rạp đi vì bão. Lần duy nhất, cô cất tiếng:

- Có thể nói là mùa hè đã hết...
- Chẳng sao cả. Mùa hè tệ hại, - bà mẹ trả lời với một giọng oán giận.
Madeleine nhìn bà ngạc nhiên, rồi đến lúc đó cô mới nhớ lại chiến tranh,

cuộc di tản, sự vắng mặt của Benoît, tai họa chung, cái cuộc chiến tranh
vẫn đang tiếp diễn ở phía xa và biết bao nhiêu người chết. Cô lại im lặng
làm việc.

Buổi tối, cô vừa mới nhốt gà lại và vội vã đi qua sân, dưới trận mua rào,

thì trông thấy một người đàn ông đang tiến lại gần với những bước chân
rộng sải trên đường. Tim cô bắt đầu đập gấp; cô nghĩ rằng Jean-Marie quay
trở lại. Một niềm vui hoang dại xâm chiếm người cô; cô chạy về phía người
đàn ông và đến cách anh ta hai bước cô kêu thốt lên một tiếng.

- Benoît à?...
- Ừ đúng đấy, anh đây! - anh ta nói.
- Nhưng mà làm sao?... Ồ! Mẹ anh sẽ sung sướng lắm đấy... vậy anh đã

trốn thoát à, Benoît? Mọi người cứ sợ anh bị bắt làm tù binh.

Anh ta cười lặng lẽ. Đó là một chàng trai cao lớn có khuôn mặt to nâu,

cặp mắt táo bạo vì trong sáng.

- Anh đã là tù binh, nhưng không lâu!
- Anh đã vượt ngục à?
- Ừ.
- Như thế nào?
- Thì vậy thôi, với bọn bạn.
Và, khi gặp lại anh chàng, bất chợt cô có lại sự rụt rè của cô gái nông

dân, cái khả năng đau khổ và yêu thương lặng lẽ mà Jean-Marie đã từng
làm mất đi ở cô. Cô không hỏi anh, cô bước cạnh anh chẳng nói năng gì.

- Thế còn ở đây, ổn cả chứ? - anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.