BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 263

Cô lại hoảng sợ khi nghĩ rằng Benoît đã từng là tù binh của bọn Đức và

đã bỏ trốn; cô chợt nghĩ có thể tên Đức sẽ đoán ra điều ấy và sẽ bắt giữ kẻ
chạy trốn. “Mình thật ngu ngốc quá,” cô nghĩ, nhưng theo bản năng cô dịu
lại: phải nhã nhặn với kẻ thắng trận; cô lấy một giọng ngây thơ và ngoan
ngoãn ra để hỏi:

- Ông ở lại chỗ chúng tôi có lâu không? Mọi người bảo là ba tháng.
- Chính chúng tôi cũng không biết, - Bonnet giải thích. - Cuộc sống nhà

binh là thế đấy: phụ thuộc vào một mệnh lệnh, một ý thích thất thường của
các tướng lĩnh hay một điều ngẫu nhiên của chiến tranh. Chúng tôi đang
trên đường tới Nam Tư, nhưng mọi sự đã kết thúc ở đó rồi.

- A? Mọi sự đã kết thúc rồi à?
- Chỉ ngày một ngày hai thôi. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi tới đó thì

cũng đã chiến thắng rồi. Thành thử tôi nghĩ chúng tôi sẽ được giữ lại ở đây
suốt mùa hè, trừ khi là được gửi sang châu Phi hoặc Anh.

- Thế... ông có thích như vậy không? - Madeleine vừa nói vừa cố tình

làm ra vẻ ngây thơ, nhưng vẫn có một thoáng rùng mình vì ghê tởm mà cô
không thể che giấu nổi, cứ như là cô đang hỏi một kẻ ăn thịt người, “có thật
là ông thích thịt người không?”

- Đàn ông sinh ra là để làm chiến binh, cũng như đàn bà là để tiêu khiển

cho chiến binh, - Bonnet trả lời, và hắn mỉm cười vì tự thấy thật khôi hài
khi trích dẫn Nietzsche ra với cô nông dân Pháp xinh đẹp. - Chồng bà, nếu
ông ấy còn trẻ, chắc cũng nghĩ như thế thôi.

Madeleine không trả lời. Thực ra, cô chẳng biết gì mấy về những suy

nghĩ của Benoît, cô nghĩ, dù rằng cô được nuôi lớn lên bên cạnh anh.
Benoît là người trầm lặng và như khoác một bộ áo giáp kín đáo ba lớp, đàn
ông, nông dân và Pháp. Cô chẳng biết anh ghét gì cũng như anh yêu gì, mà
chỉ biết là anh có khả năng yêu và ghét.

“Trời ơi, cô tự nhủ, miễn là anh ấy đừng có ác cảm với tên Đức.”
Cô nghe hắn nói, nhưng đáp lời rất ít, tai căng lên ngóng những tiếng

động ngoài đường; những chiếc xe kéo đi qua trên đường, các nhà thờ điểm
chuông buổi cầu kinh tối; người ta nghe thấy những tiếng chuông nối nhau
vang lên giữa miền quê; đầu tiên là chuông của nhà thờ nhỏ Montmort, nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.