BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 45

Nếu họ đi qua được các cửa ô Paris trước sáng mai thì thật may, ông

nghĩ.

- Găng tay của ta, - cụ già nói.
Người ta đeo găng tay vào cho cụ. Găng thật khó gài lại ở chỗ cổ tay

phồng lên vì áo len. Cụ Péricand cho phép bỏ qua một cái khuy móc. Cuối
cùng tất cả đã sẵn sàng. Emmanuel gào lên trong vòng tay của bà vú nuôi.
Bà Péricand ôm hôn chồng và con trai. Bà siết chặt họ vào người mình, bà
không khóc, nhưng họ cảm thấy nhịp tim bà đập gấp sát bên lồng ngực họ.
Tài xế khởi động ô tô. Hubert leo lên xe đạp của cậu. Cụ Péricand giơ tay
lên.

- Đợi một tí đã, - một giọng nói bình thản và yếu ớt rành rọt vang lên.
- Có chuyện gì vậy, thưa cha?
Nhưng cụ ra hiệu là cụ không thể nói điều này với con dâu được.
- Cha quên cái gì chăng?
Cụ gật đầu. Ô tô dừng lại. Bà Péricand, mặt nhợt đi vì tức giận, nghiêng

người ra ngoài cửa xe.

- Em nghĩ là cha quên cái gì hay sao ấy? - bà hét lên về hướng có nhóm

người đứng trên vỉa hè, gồm chồng bà, Philippe và người y tá.

Khi ô tô đi ngược trở lại hết đoạn đường và dừng trước cửa, cụ già, bằng

một cử chỉ kín đáo, gọi người y tá lại và thì thầm gì đó vào tai anh ta.

- Nhưng có chuyện gì vậy! Thật là vô nghĩa! Chúng ta sẽ còn ở đây đến

mai mất thôi, - bà Péricand kêu lên. - Cha muốn gì vậy, thưa cha? Cụ muốn
cái gì thế? - bà hỏi.

Người y tá cụp mắt xuống.
- Cụ muốn đưa cụ trở lại lên nhà... để giải quyết một nhu cầu nhỏ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.