BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 106

không nên bổn cũ soạn lại. Hình như anh không boa cho anh chàng giao
máy tính thì phải.

“Đợi một chút!” Michael chần chừ rồi đóng cúc áo lại. Trò này nực cười

quá. Anh cách Oakdale những một trăm năm chục dặm, cảnh sát Los
Angeles có bức hình trông chẳng giống anh bây giờ tẹo nào, và nhân viên
giao hàng không có lí gì để nghi ngờ anh. Chứng hoang tưởng của Stan
cũng bị phóng đại hệt như lo lắng về máy tính vậy.

Michael nhìn qua mắt thần. Đây không phải hoang tưởng, mà là trực giác

tốt: nhân viên giao hàng đang đứng trước cửa nhà anh cùng một xe đẩy đầy
ứ thực phẩm. Anh đâu có gọi nhiều tới độ đó, phải không nhỉ? Anh mở cửa,
và người kia mỉm cười thân thiện.

“Chào anh. Tôi là Rick từ siêu thị Culbertson. Tôi tới giao hàng cho anh

Kruger ạ.”

“Là tôi đây.” Michael cười đáp và chỉ cái bàn bên cửa. “Cứ để đó giùm

tôi.”

Michael quan sát anh chàng xách bốn cái túi có viết tên Kruger bên cạnh.

Rồi anh đưa hai đô tiền boa.

“Cảm ơn anh, anh Kruger.” Anh chàng kia trông thích chí ra mặt khi

nhét tiền vào túi. “Rất mong anh còn gọi tới Culbertson. À mà anh chuẩn bị
tổ chức tiệc hay gì à?”

“Đâu có.” Michael bối rối. “Sao cậu hỏi thế?”
“Tôi hiếu kì ấy mà. Tôi chưa từng đưa hai chân cừu tới một chung cư,

trừ có dịp lễ Phục Sinh. Mà cho tôi cảm ơn nhé, anh Kruger. Tôi phải
chuyển thứ này cho chị Evans đây. Chị ấy yêu cầu chúng tôi giao thịt cừu
vào tầm trưa để nấu bữa tối nay.”

“Chị Doris Evans ấy hả?”
“Đúng. Tôi chuyển hàng cho chị ấy mọi ngày trong tuần, và chị ấy bảo

thịt bên siêu thị chúng tôi là ngon nhất thành phố.”

Michael mỉm cười. “Cô Novak cũng nói vậy đấy.”
“Cô Novak? Phòng 305?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.