BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 134

CHƯƠNG

16

M

ichael trở lưng và mỉm cười trong niềm thỏa mãn thuần khiết. Nắng

sớm mai rọi vào giường ngủ và bị chia thành những mảnh vàng vì lớp rèm
thưa che cửa sổ. Anh thấy thật tuyệt sau một đêm ngủ ngon mà lâu lắm rồi
anh mới có.

Anh duỗi người và rời giường, rồi đi chân trần ra cửa sổ. Đây là một

ngày hoàn mỹ hơn bao giờ hết. Cỏ trên sân xanh bóng như tấm thảm dày
màu xanh lục bảo đẹp đẽ trải dài bên dưới anh, và trên kia là bầu trời trong
xanh không một vẩn mây. Một buổi sáng đẹp như trong bưu thiếp. Anh ước
mình có máy ảnh để chộp lại khoảnh khắc này và gửi cho những con người
bất hạnh không được sống tại Nam California.

Michael mặc áo choàng ngủ và vào bếp pha cà phê. Trong lúc đun nước,

anh liếc nhìn đồng hồ trên lò vi sóng. Bảy giờ hai mươi. Anh dậy sớm. Anh
thường lò dò ra khỏi giường vừa kịp lúc chạy bộ tầm chín giờ với Toni.

Toni. Michael dừng bước khi nhớ lại chuyện tối qua. Sao anh thấy sung

sướng thế này! Anh nhớ mình đã thỏa mãn thế nào khi họ ngủ trong vòng
tay nhau. Nhưng sao anh lại ở đây, trong căn hộ của mình nhỉ? Anh không
hề nhớ đã tỉnh dậy và về nhà.

Michael vội vàng chạy về phòng ngủ và kiểm tra cái ghế nơi anh thường

ném quần áo. Có quần dài, áo sơ mi anh mặc hồi tối qua. Ít nhất anh không
trần như nhộng mộng du đi qua hành lang về nhà!

Cô có thấy kì quặc khi tỉnh giấc và thấy anh đã đi không? Tất nhiên là có

rồi. Anh nên nhanh nghĩ ra lời giải thích. Rồi anh nhớ đã nghe thấy điện
thoại kêu. Có đúng không nhỉ? Nó đã thật sự đổ chuông chăng? Không,
không thể. Nhưng anh có thể bảo cô rằng mình chạy ù về nhà lấy đồ ăn
sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.