BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 135

Michael mở tủ lạnh và tìm thấy gì đó chứng minh cho lời tuyên bố của

mình. Sáu chiếc bánh Đan Mạch cũng được đấy. Trong lúc đợi bánh Đan
Mạch rã đông trong lò vi sóng, anh chạy vội về phòng ngủ và đóng bộ hệt
như hồi tối qua. Rồi anh tất tả ra bếp lấy bánh và lao ào qua hành lang để
gõ cửa nhà Toni. Giờ không còn thời gian suy nghĩ anh đã làm gì hồi tối
qua trong lúc vừa mơ ngủ vừa mặc đồ và rời căn hộ của Toni. Anh sẽ cố
nhớ lại sau, khi nào ở một mình.

“Mike!” Toni mở cửa và mỉm cười khi thấy bánh Đan Mạch. “Em đang

tự hỏi xem anh đi đâu.”

“Em vừa dậy à?” Michael cố nói giọng thật bình thường. Nếu cô thấy

anh biến mất giữa đêm, anh sẽ phải nghĩ ra lời giải thích khác.

Toni gật đầu. “Em vừa pha cà phê, nhưng chưa được đâu. Mấy cái bánh

nhìn ngon quá. Em đói chết mất. Anh về lúc nào thế?”

“Anh chẳng biết nữa. Anh không nhìn đồng hồ. Nhưng anh đi rất khẽ.”
“Anh không cần phải khẽ khàng vì em đâu. Ban kèn đồng có đi vào

phòng em và chơi Quốc ca em cũng còn ngủ được cơ mà. Em chẳng bao
giờ tỉnh giấc trước bảy rưỡi.”

“Vậy em ngủ say như cún con ấy nhỉ.”
“Cún con say sữa mới đúng.”
“Thế làm sao em dậy kịp cho lớp học máy tính lớp bảy giờ mà em đã kể

với anh?”

“À, Doris tới lôi em rời giường bằng được. Mà anh chắc muốn nghe tất

cả không? Em nghĩ cà phê được rồi đấy.”

“Anh muốn nghe chứ.”
“Được rồi. Harry hồi đó trực tuần tra khu nghĩa địa tầm từ mười một giờ

tới bảy giờ. Doris bảo em đặt điện thoại ngay cạnh giường và Harry sẽ gọi
em dậy vào sáu giờ mỗi sáng.”

“Điện thoại kêu thì em dậy mà chuông đồng hồ thì em không nghe?”
Toni gật đầu cái rụp. “À, vâng. Không hiểu sao em không lờ chuông điện

thoại đi được. Chắc lòng hiếu kì của em mạnh quá, nên em phải dậy nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.