BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 141

chăm chỉ. Còn nếu có bài kiểm tra nào điểm anh thấp đi một chút, anh sẽ bị
ăn mắng. Anh mà không đạt điểm đúng khả năng thì đó hoàn toàn là lỗi của
anh.”

Michael thở dài. “Vậy chắc dì buồn vì em lắm. Em chưa từng được tuyên

dương trước toàn trường.”

“Không đâu, Mike. Nếu chú bị điểm kém, đấy là lỗi của giáo viên, không

phải của chú. Với dì Alice thì chú chẳng làm gì sai hết.”

“Em ngạc nhiên là anh không ghét em đấy, Stan. Nghe có vẻ anh có lí do

để không thích em mà.”

“Đừng ngốc vậy, Mike. Chú là em trai anh. Mà anh cũng đoán được lí do

của dì Alice từ lâu rồi. Chú giống mẹ, mà dì Alice quý chị mình. Điều đó
có thể giúp dì ấy được gặp lại chị mình. Anh thì giống bố. Dì Alice luôn
trách bố vì vụ tai nạn đó, chú biết mà. Nếu bố đến thăm thì dì vẫn tiếp,
nhưng dì chẳng mặn mà gì với bố.”

Michael im lặng. Hồi trước anh chẳng hiểu gì về chuyện này. Tất nhiên

anh biết dì thiên vị mình, nhưng có vẻ Stan bị thiệt thật. Nếu anh mà rơi
vào vị trí của Stan, anh không nghĩ mình có thể vị tha như thế.

“Thôi, anh cúp máy đây, Mike. Chuyện kháng cáo của chú vẫn thuận lợi,

nhưng còn nhiều việc phải làm lắm. Hôm nay Joyce nghỉ trưa thêm một
tiếng, nhưng ngay khi cô ấy về, anh sẽ bảo cô ấy in hồ sơ vừa nhập vào
máy hôm qua. Sau đó, anh có thể bắt đầu xử lí những chỗ còn vướng mắc.”

“Hồ sơ trong máy anh hả?”
“Ừ.”
“Anh dùng dòng máy gì, Stan?”
“IBM. Anh toàn mua đồ của hãng này. Người ta cài đặt máy rồi hướng

dẫn các thư kí sử dụng.”

“Anh dùng hệ điều hành gì?”
Một quãng im lặng, rồi khi Stan trả lời, giọng anh ấy dè dặt. “Anh không

chắc, Mikey. Hình như D gì đó thì phải. Họ bảo anh rồi, nhưng nó là một
thuật ngữ máy tính, và anh không để ý mấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.