BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 49

Mới sáng ra đã uống nước trái cây hay sữa lạnh ngắt có vẻ không đúng. Sao
họ không phục vụ cà phê không caffein nhỉ? Hoặc cacao nóng cũng được?
Anh cảm thấy vậy sẽ giúp bệnh nhân dễ chịu hơn.

Vì lâu lắm mới dùng tới cafein nên Michael cảm thấy đầu óc hơi choáng

váng, và anh quyết định nên làm gì đó có ích. Túi đựng dưa chuột muối tỏa
ra thứ mùi khiến cả căn bếp có hơi hướng như bên trong một cửa hàng thực
phẩm. Mùi thơm thật đấy, nhưng người bình thường sẽ đi đổ rác mỗi ngày.
Nếu trí nhớ của anh không sai, anh đã đi qua chỗ đổ rác bên cạnh cửa thang
máy khi tới đây hồi đêm qua.

Cửa kim loại ở đó, đúng như anh nhớ. Michael bỏ túi rác vào trong và

lắng nghe nó trượt trong ống và rơi phịch xuống thùng rác bên dưới. Anh
định đóng cửa thì nghe có người gọi.

“Chào đằng đó!”
Michael quay lại và thấy một người phụ nữ tóc vàng đẫy đà mặc bộ đồ

gió màu vàng chóe. Chị ta đang mỉm cười, và anh cười đáp. Rồi anh nhận
thấy có một người phụ nữ khác đi cùng người kia, và nụ cười của anh rạng
rỡ hơn. Cô nàng thật xinh đẹp. Cô ấy trẻ hơn nhiều, và có mái tóc đỏ dài.
Kể cả bộ đồ tập xám xịt rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng
người mĩ miều của cô.

“Ma mới hả?”
Michael gật đầu. Anh không tin giọng mình. Người phụ nữ lớn tuổi hơn

đã hỏi, nhưng Michael không thể rời mắt khỏi cô bạn đang mải chạy tại chỗ
của chị ta.

Cả cơ thể cô đang lắc nhẹ và anh phải cố lắm mới rời mắt được khỏi một

vài phần thân thể nhất định. Anh đoán nguyên nhân là do anh không hề
thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ nào khác ngoài đồng phục y tá trong suốt
mười năm ròng rã. Mọi người ở Oakdale đều mặc đồng phục, kể cả nhân
viên bảo dưỡng. Phân biệt rạch ròi nhân viên và bệnh nhân dù sao vẫn tiện
hơn.

“Cậu ở nhà 301 à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.