Mễ Tinh lại sững sờ một chút, sẽ được tắm mỗi ngày, còn không
cần phải đi làm nữa chứ, đây rõ ràng là cuộc sống lý tưởng mà cô
hằng mong đợi. Không được không được, cô lắc lắc đầu, hất bay
suy nghĩ an nhàn hưởng lạc đó ra ngoài: "Em không thể trở thành
sâu gạo của anh được, hơn nữa ba em còn chưa xuôi đâu ấy, em
không về thành phố C được đâu".
Chu Nghi Nhiên nhìn cô, trong mắt như vương vấn nét cười, cô
bé trước kia bây giờ đã trở thành cô nàng có chủ kiến vậy rồi. Anh
vuốt nhẹ đầu cô, cười nói: "Em có làm sâu gạo anh cũng nuôi được
mà, còn chuyện ba em em phải tin tưởng chứ, ông làm mọi chuyện
cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, có lẽ phương pháp thì không quá
thích hợp, nhưng em vẫn là cô con gái duy nhất của ông mà, nhất
định ông vẫn thương em nhất".
Anh có thể hiểu được tính toán của cha Mễ Tinh, gia nghiệp nhà
họ Mễ đồ sộ, họ lại chỉ có một người con gái, cho nên ông mới
phải tìm cho cô một người chồng đáng tin, yên tâm giao lại hết vào
trong tay người đó.
Mễ Tinh cúi đầu rầu rĩ không vui: "Em gả đi chứ có phải ba đâu,
phải nghĩ đến cảm nhận của em trước chứ".
Chu Nghi Nhiên tủm tỉm đáp lời: "Yên tâm đi, chờ quay lại
thành phố C rồi anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với chú Mễ, nếu ông
phát hiện có một người đàn ông còn ưu tú hơn cái tên Tống gì đó
kia thì chắc chắn sẽ thay đổi thôi mà".