BẢN SONATA ĐÀO HÔN - Trang 379

Anh vẫn nhớ sau khi Tiêu Cố đi rồi thì không quay về nữa, tài xế

nhà họ Cố tới đưa anh về thẳng.


Lời Chu Nghi Nhiên nói cuối cùng cũng phá tan những ảo tưởng

cuối cùng của Mễ Tinh, cô yên lặng một lúc lâu lại hỏi: "Nhiều
năm thế rồi mà, anh có nhớ nhầm không?"


Chân mày Tiêu Cố càng nheo lại, Chu Nghi Nhiên cười cười:

"Không đâu, trí nhớ của anh tốt lắm, hơn nữa vì khi ấy anh ta
mang bờm tai thỏ nên anh mới nhớ lâu".


Đúng thế, bởi vì anh ấy mang cái bờm tai thỏ.

Mễ Tinh mím chặt môi, khi ấy cô chỉ mới năm tuổi, xung quanh

lại tối đen mịt mù, cô hoảng hốt tới mức không nhớ rõ được hình
dáng của anh. Cô chỉ nhớ được một ít sắc thái và một vài đồ vật.


Chẳng hạn như bộ lễ phục nhỏ màu đen trên người anh, cả cái

bờm tai thỏ trên đầu.


Lúc nhìn thấy Chu Nghi Nhiên, trên tay anh là cái bờm tai thỏ,

cho nên cô cứ mặc nhiên là thế. Nếu như khi ấy Chu Nghi Nhiên
mặc lễ phục màu trắng, cô cũng không nhầm anh ấy là anh Thỏ
được rồi, nhưng sao khi ấy anh cũng mặc bộ lễ phục màu đen.


Tất cả mọi thông tin trùng khớp, cho nên xưa nay cô không hề

nghi ngờ anh không phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.