chưa đủ khiến anh mệt mỏi đâu”.
Mễ Tinh không đồng ý phản bác: “Sức khỏe là do tháng ngày
tích lũy, góp ít thành nhiều, anh không nên ỷ mình đang còn trẻ mà
mặc kệ thế được.”
Tiêu Cố khẽ bật cười, đúng lúc này cửa văn phòng cũng vang lên
tiếng gõ, trợ lý của Tiêu Cố cầm một hộp đựng thức ăn đi vào:
“Xin lỗi giám đốc Tiêu, hôm nay trên đường kẹt xe qua.”
Anh ta nói xong thì đặt hộp cơm lên bàn trà rồi tự giác đi ra.
Tiêu Cố cũng đứng lên khỏi ghế, kéo Mễ Tinh đi sang ghế salon:
“Ăn cơm trước đã.”
“Vâng.” Mễ Tinh đi theo anh, vừa mở hộp cơm ra, mùi thức ăn
thơm phưng phức đã xông vào cánh mũi.
Lúc trước khi hai người ăn cơm chung với nhau, Tiêu Cố vẫn cứ
cầm tài liệu, Mễ Tinh phải phản đối rất kịch liệt một lần Tiêu Cố
mới chịu sửa lại. Gắp cho Tiêu Cố một miếng thịt bò, Mễ Tinh căn
dặn chẳng khác nào dạy con: “Anh phải ăn nhiều thịt một chút, gần
đây vất vả quá mà.”
Nếu như trước kia cô còn không hiểu tại sao Tiêu Cố phải đưa
Cẩu Đản đi, vậy thì bây giờ cô còn vui mừng nữa, may mà nó đã
được đưa đi rồi.