XV
TRONG SUỐT THỜI GIAN chung sống với vợ, không lúc nào tôi
không bị những cơn ghen tuông giày vò. Nhưng có những thời kỳ tôi đặc
biệt khổ sở vì chúng. Một trong những thời kỳ đó là lúc sau khi vợ tôi sinh
đứa con đầu lòng và bác sĩ cấm nàng cho con bú. Tôi đặc biệt ghen tuông
khi đó. Thứ nhất là bởi vì vợ tôi luôn mang tâm trạng lo lắng vốn thường
thấy ở những người mẹ trẻ, tâm trạng đó dẫn đến những sự rối loạn vô cớ
trong cuộc sống thường nhật; thứ hai: khi nhìn thấy vợ tôi từ bỏ một cách
dễ dàng trách nhiệm đạo đức của người mẹ, tôi đã kết luận, dù chỉ một cách
vô ý thức thôi, rằng rồi nàng cũng sẽ có thể từ bỏ một cách dễ dàng như thế
trách nhiệm đạo đức của người vợ. Hơn nữa, nàng thực ra vẫn hoàn toàn
khỏe mạnh và mặc dù các bác sĩ đã cấm đoán, nàng vẫn có thể nuôi những
đứa con sau bằng sữa mẹ một cách tuyệt vời.
- Ngài hình như không thích các bác sĩ lắm? - Tôi nói, vì để ý rằng lần
nào nói đến các bác sĩ, giọng anh ta cũng đầy vẻ giận dữ.
- Đây không phải là chuyện thích hay không thích. Bọn người đó đã
hủy hoại cuộc đời tôi, cũng như đã từng hủy hoại cuộc đời của hàng ngàn,
hàng trăm ngàn người khác, và tôi không thể không kết nối những hậu quả
với nguyên nhân được. Tôi biết họ, cũng giống như bọn luật sư hay những
người khác, chỉ cần kiếm tiền. Tôi sẵn lòng đưa cho bọn bác sĩ đó cả nửa tài
sản, và bất cứ người nào trong các ngài cũng sẽ sẵn lòng làm thế nếu biết
được cái bọn họ đã gây nên là gì, để sao cho bọn họ đừng có xen vào cuộc
sống gia đình mình, để sao cho bọn họ đừng bao giờ bén mảng đến gần nhà
mình. Tôi không làm chuyện thu thập chứng cứ, song tôi biết hàng chục
trường hợp, trong số vô vàn trường hợp giống thế: khi thì họ giết chết đứa
bé còn trong bụng mẹ vì đoan chắc rằng bà mẹ không thể sinh bé được,
trong khi sau đó bà ta vẫn sinh được bình thường; khi thì họ giết chết bà mẹ
bằng những cuộc mổ xẻ, phẫu thuật gì đó. Không ai xem đó là giết người,