BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 101

4

V

ào sáng sớm ngày diễn ra tang lễ Andrew, trước khi Ong Nhỏ đến,

tôi nhớ mình đã nhìn xuống từ cửa sổ phòng ngủ nhà chúng tôi ở
Kingston-mạn-trên-Thames. Ở ngoài vườn, cạnh cái ao, Batman đang
dùng gậy đánh golf bằng nhựa dành cho trẻ em thọc vào kẻ xấu, trông
nó thật gầy gò và đơn độc. Tôi tự hỏi mình có nên hâm nóng ít sữa và
pha một tách gì đấy cho con. Tôi nhớ mình đã tự hỏi có gì thực sự hiệu
quả để cho vào tách. Đầu óc tôi đang ở trạng thái tỉnh táo, trong suốt
như pha lê đi kèm với sự thiếu ngủ.

Bên kia vườn, tôi có thể trông thấy vườn sau nhà của cả khu phố,

uốn lượn ra xa như bộ xương sống màu xanh bị gãy, với đốt sống là
những lò nướng barbecue và những chiếc xích đu nhựa đã bạc màu.
Tiếng còi báo động xe chói tai và tiếng gầm rú của những chuyến bay
cất cánh khỏi sân bay Heathrow vọng qua lớp kính kép. Tôi gí mũi lên
kính và tự nhủ: khu ngoại ô quái quỷ này thật đúng là địa ngục. Tại sao
tất cả chúng tôi lại trôi giạt đến đây? Tại sao có quá nhiều người chúng
tôi kết tụ ở chốn xa xôi hẻo lánh này?

Trong khu vườn cạnh nhà, vào buổi sáng tang lễ hôm ấy, ông hàng

xóm đang mắc những chiếc quần lót màu xanh lên dây để phơi khô.
Con mèo đang cuộn tròn quanh chân ông ta. Trong phòng ngủ của tôi,
radio đang phát Chương trình hôm nay. John Humphrys nói chỉ số
FTSE

[15]

xuống khá thấp.

Phải rồi, nhưng tôi thì đã mất chồng. Tôi nói lớn tiếng, khi một con

ruồi mắc kẹt đang yếu ớt đập cánh ở khe cửa sổ. Tôi nói: Tôi e rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.