BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 103

chấm sau lưng tôi. Tôi nhớ mình nhận ra, với cơn rùng mình tội lỗi,
rằng không còn bất kì lý do gì để tôi ở lại đây nữa – xa cách con tim
tôi, lạc lõng ở đây trong chốn ngoại ô này.

Nhưng cuộc đời nào dễ cho ta bỏ trốn. Đó là khi tôi nghe tiếng gõ

cửa. Tôi mở cửa ra và thấy Ong Nhỏ, và cứ đứng nhìn cô bé thật lâu
không chớp mắt. Không ai lên tiếng. Sau một lúc, tôi bảo cô bé vào nhà
và ngồi xuống ghế sofa. Cô gái da đen mặc áo sơ mi Hawaii màu trắng
đỏ, lấm lem đất Surrey. Sofa từ Habitat. Kí ức từ địa ngục.

“Cô không biết phải nói gì. Cô tưởng cháu đã chết.”

“Cháu chưa chết, cô Sarah ạ. Có lẽ nếu cháu chết thì đã tốt hơn.”

“Đừng nói thế. Trông cháu mệt quá. Cô nghĩ cháu cần nghỉ ngơi.”

Một sự im lặng kéo dài thật lâu.

“Vâng. Cô nói đúng. Cháu cần nghỉ ngơi.”

“Làm thế nào mà cháu… ý cô là, làm sao cháu sống sót? Làm sao

cháu đến được đây?”

“Cháu đi bộ.”

“Từ Nigeria ư?”

“Làm ơn đi. Cháu mệt lắm.”

“Ồ. Phải rồi. Dĩ nhiên. Đúng thế. Cháu có muốn một tách, cháu biết

đấy…”

Tôi không đợi câu trả lời. Tôi bỏ chạy. Tôi để Ong Nhỏ ngồi trên

sofa, dựa trên gối đệm John Lewis, và tôi chạy lên lầu. Tôi nhắm mắt
lại, lăn trán mình lên lớp kính mát lạnh của cửa sổ phòng ngủ. Tôi gọi
điện thoại cho một người. Một người bạn. Thật ra thì, hơn cả một người
bạn.

Lawrence là như thế.

“Có chuyện gì?” Lawrence nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.