BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 108

“Andrew chết rồi. Chúng tôi sẽ chôn chú ấy sáng nay.” Ong Nhỏ chỉ

chớp mắt nhìn tôi, thẫn thờ.

“Cháu có hiểu không?” Tôi nói. “Chồng cô chết rồi. Chúng tôi sẽ

làm đám tang. Đó là một loại lễ nghi. Trong nhà thờ. Ở nước này chúng
tôi làm thế.”

Ong Nhỏ gật đầu. “Cháu biết ở nước cô làm như thế nào,” cô bé đáp.

Có gì đó trong giọng nói cô bé – rất già dặn, rất mệt mỏi – khiến tôi

khiếp sợ. Đó là khi tiếng gõ cửa lại vang lên và Charlie ra mở cửa, gặp
nhân viên tang lễ và gọi với vào, Mẹ ơi, là Bruce Wayne!

“Chạy ra sau vườn chơi đi con,” tôi nói.

“Nhưng mẹ ơi, con muốn gặp Bruce Wayne!”

Làm ơn đi, con yêu. Đi đi.”

Khi tôi đi đến cửa, nhân viên tang lễ liếc nhìn mẩu thịt ở ngón tay

tôi. Người ta thường làm thế, nhưng hiếm khi với ánh mắt chuyên
nghiệp ngầm ghi chú: Bàn tay trái, ngón thứ hai

[16]

, đốt thứ nhất và thứ

hai, vâng, chúng tôi có thể chỉnh sửa bằng một ngón tay giả bằng sáp,
một ngón thon, có màu da của người da trắng, và chúng tôi có thể dùng
phấn nền Kryolan để phủ lên mối nối, rồi chúng tôi có thể đắp bàn tay
phải lên trên bàn tay trái trong quan tài, và thế là xong, thưa bà.

Tôi đang nghĩ, Thật là một nhân viên thông minh. Nếu tôi có chết

thật, anh sẽ biến tôi thành một phụ nữ xinh đẹp.

“Tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc, thưa bà. Chúng tôi đã sẵn sàng,

bất cứ khi nào bà cảm thấy muốn xuất phát.”

“Cám ơn anh. Tôi chỉ cần đi gọi con trai tôi và… à. Người bạn của

tôi.”

Tôi nhìn nhân viên lễ tang phớt lờ mùi rượu gin trong hơi thở tôi.

Anh ta nhìn lại tôi. Có một vết sẹo nhỏ trên trán anh ta. Mũi xẹp và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.