BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 106

“Sarah? Hít thở sâu nào.”

Tôi mở mắt ra. Bên ngoài, Batman vẫn đang chọc gậy điên cuồng

xuống ao. Chương trình hôm nay đang gào thét trong radio. Cạnh bên,
ông hàng xóm đã phơi xong quần áo và giờ đang đứng đấy, mắt lim
dim. Ông ta sẽ sớm chuyển sang một nhiệm vụ mới: lọc cà phê chẳng
hạn, hoặc thay dây bện cho ống cước trong máy cắt cỏ. Những rắc rối
nhỏ nhặt. Những rắc rối tầm thường.

“Giờ thì Andrew đã, ừm, ra đi rồi, Lawrence. Anh có nghĩ anh và em

sẽ…”

Một khoảng dừng ở đầu kia điện thoại. Rồi sau đó là Lawrence –

Lawrence thận trọng – không cam kết.

“Khi Andrew còn sống, anh ấy cũng không ngăn cản chúng ta,” anh

nói. “Em thấy có lý do gì để thay đổi mọi chuyện lúc này không?” Tôi
lại thở dài.

“Sarah?”

“Vâng?”

“Trước mắt cứ tập trung cho ngày hôm nay, được không? Tập trung

cho đám tang, giữ bình tĩnh, vượt qua ngày hôm nay. Đừng trét miếng
bánh mì chết tiệt ấy lên máy tính!”

“Lawrence?”

“Xin lỗi. Thằng bé con anh. Nó cầm một miếng bánh mì nướng phết

bơ và đang trây trét lên khắp… xin lỗi, anh phải đi rồi.”

Lawrence cúp máy. Tôi xoay lưng khỏi cửa sổ và ngồi lên giường.

Chờ đợi. Tôi đang cưỡng lại việc phải đi xuống nhà dưới và giải quyết
chuyện Ong Nhỏ. Thay vì bước đi, tôi nhìn mình, trong gương, một góa
phụ. Tôi cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đấy của việc Andrew qua
đời. Không có thêm nếp nhăn trên trán? Không có quầng thâm dưới
mắt? Thật sao? Không có gì cả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.