BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 121

Trên bãi biển, người đàn ông mỉm cười. Trong bóng tối, Ong Nhỏ

khum bàn tay quanh tai Lòng Tốt. Cô thì thầm: Kẻ đê tiện là gì? Lòng
Tốt nhìn sang em, đảo tròn mắt. Ngay bên dưới đấy, em gái, ngay cạnh
cái ấy của em đấy

[19]

. Ong Nhỏ cắn bàn tay để không bật cười.

Nhưng rồi hai chị em nghe tiếng chó sủa. Họ nghe được mọi thứ, vì

sáng hôm ấy có gió nhẹ, một làn gió đất liền đem theo mọi âm thanh.
Đàn chó vẫn còn cách rất xa, nhưng hai chị em nghe thấy chúng đang
sủa inh ỏi. Lòng Tốt nắm chặt tay Ong Nhỏ. Ở dưới bãi biển, người
phụ nữ nhìn lên rừng.

“Ô, nghe kìa, Andrew,” cô nói. “Có chó!”

“Chắc là dân địa phương đi săn đấy mà. Rừng này hẳn là có nhiều

thứ để săn.”

“Nhưng em vẫn không nghĩ họ lại dùng chó.”

“Vậy em nghĩ họ dùng cái quái gì nào?”

Người phụ nữ nhún vai. “Em không biết. Voi chăng?”

Người đàn ông bật cười. “Thật chịu không nổi người Anh bọn em.

Vương triều vẫn còn sống đối với em, phải không? Em chỉ cần nhắm
mắt lại thôi.”

Giờ thì một lính gác đang chạy lên bãi biển từ hướng mà đôi vợ

chồng da trắng mới đến. Cậu ta thở hổn hển. Cậu mặc quần màu xanh ô
liu, áo ghi lê màu xám nhạt ướt đẫm mồ hôi. Cậu mang giày bốt quân
đội, cát ướt làm nó trở nên nặng trịch. Cậu đeo một khẩu súng sau lưng,
nòng súng đang đung đưa chĩa lên trời.

“Ôi, mẹ kiếp,” người đàn ông da trắng nói, “lại một tên lính gác ngu

ngốc.”

“Cậu ấy chỉ đang làm nhiệm vụ thôi.”

“Phải rồi, nhưng họ không để chúng ta làm việc riêng của mình dù

chỉ trong một phút thôi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.