BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 130

Hắn gật đầu. “Tao biết Kingston ở đâu,” hắn nói. “Tao đã học ngành

kĩ sư cơ khí ở đấy.”

Hắn nhìn xuống cát. Hắn đứng im một lúc. Rồi hắn di chuyển, động

tác rất nhanh. Tôi thấy cây rựa của hắn vung lên, lưỡi dao lóe sáng dưới
ánh mặt trời, tôi thấy một sự rùng mình rất nhỏ - đó là tất cả những gì
người lính có đủ thời gian để làm. Lưỡi dao cắt vào cổ họng cậu và nó
ngân lên. Nó ngân lên khi nó chạm vào xương cổ. Kim loại vẫn ngân
lên khi hắn giật nó ra và người lính ngã xuống cát. Lưỡi dao rung lên,
tôi còn nhớ, tựa như cây rựa là một chiếc chuông còn mạng sống người
lính là quả lắc.

Kẻ giết người nói, “Mày có bao giờ nghe âm thanh như thế ở

Kingston-mạn-trên-Thames chưa?”

Dường như máu tuôn ra nhiều hơn những gì mà một cậu bé châu Phi

gầy gò có thể có trong người. Nó tuôn chảy không ngừng. Người lính
nằm đấy, cát che lấp đôi mắt cậu, cổ cậu toang hoác, như đang treo trên
một cái bản lề, mở toang. Trông nó giống như cái miệng. Giọng nói rất
bình tĩnh, mang thái độ trung lưu này vọng lên trong đầu tôi: Pac-Man.
Pac-Man. Chúa ơi, cậu ta trông hệt như Pac-Man

[20]

. Tất cả chúng tôi

đứng im nhìn người lính chảy máu đến chết. Mất thật lâu. Tôi nhớ
mình đã nghĩ, Tạ ơn Chúa mình đã gửi Charlie cho ông bà ngoại.

Khi tôi ngước lên, kẻ giết người đang nhìn tôi. Đó không phải là nét

mặt khiếm nhã. Tôi đã thấy những cô nhân viên tính tiền nhìn tôi như
thế khi tôi quên đem thẻ mua hàng. Tôi đã thấy Lawrence nhìn tôi như
thế khi tôi bảo với anh tôi đang hành kinh. Kẻ giết người đang nhìn tôi
với nét mặt chỉ hơi khó chịu một chút, thật sự là như thế.

“Thằng lính này chết là vì mày,” hắn nói.

Tôi hẳn đã cảm nhận được sự việc, vào những ngày xưa cũ ấy, vì

nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

“Ông điên rồi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.