BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 132

Hắn quay sang những tên thợ săn khác rồi dang tay ra.

“Không phải chuyện của nó, thằng này nói thế. Nó nói, đây là

chuyện của lũ da đen. Ha ha ha ha!”

Những tên thợ săn phá ra cười. Chúng vỗ lên lưng nhau và bầy chó

bắt đầu vây quanh chúng tôi. Khi kẻ giết người quay lại, khuôn mặt hắn
vô cùng nghiêm trọng.

“Lần đầu tiên tao nghe một người da trắng nói: chuyện của tao

không phải là chuyện của nó. Bọn mày lấy vàng của chúng tao. Bọn
mày lấy dầu mỏ của chúng tao. Thế đàn bà con gái của chúng tao có gì
không tốt hử?”

“Không có gì,” Andrew tội nghiệp đáp. “Ý tôi không phải là thế.”

“Mày phân biệt chủng tộc phải không?”

Phân biệt xủng tộc, mới là cách gã phát âm từ này.

“Không, dĩ nhiên là không.”

Kẻ giết người nhìn Andrew không chớp mắt. “Sao hả?” Hắn nói.

“Mày muốn cứu mấy đứa con gái này à, ông chủ?”

Andrew hắng giọng. Tôi nhìn anh. Hai tay chồng tôi đang giật giật –

hai bàn tay mạnh mẽ, đẹp đẽ mà tôi thường ngắm nghía, cầm những
cốc cà phê, lướt trên bàn phím, hoàn thành những hạn chót. Chồng tôi,
người đã nộp bài bình luận Chủ nhật tuần này từ phòng chờ khởi hành
của sân bay ngày hôm trước, vào phút chót như thường lệ. Tôi đã đọc
lướt để kiểm tra lỗi đánh máy khi họ thông báo chuyến bay của chúng
tôi. Đoạn cuối cùng thế này: Chúng ta là một xã hội chỉ biết quan tâm
đến bản thân. Làm sao con cái chúng ta học được cách nghĩ đến người
khác trước khi nghĩ đến mình, nếu chúng ta không làm thế?

“Sao hả?” Kẻ giết người hỏi. “Mày muốn cứu chúng à?”

Andrew nhìn xuống tay mình. Anh đứng như thế một lúc lâu. Phía

trên chúng tôi, những con chim biển lượn vòng vòng, gọi bầy theo cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.