BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 133

hối hả của chúng. Tôi cố ngăn chân mình không run lên.

“Làm ơn đi,” tôi nói. “Nếu ông để chúng tôi đưa những cô gái này đi

cùng chúng tôi, thì chúng tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì ông muốn. Hãy
để chúng tôi quay trở lại khuôn viên khách sạn, làm ơn đi, và chúng tôi
sẽ cho ông mọi thứ. Tiền bạc, thuốc men, gì cũng được.”

Kẻ giết người rít lên một tiếng cao nhức óc và toàn thân hắn rung

lên. Hắn cười hềnh hệch, một giọt máu rơi ra từ hàm răng trắng đều
tăm tắp của hắn, bắn xuống lớp nylon màu xanh lá cây của chiếc áo thể
thao hắn đang mặc.

“Mày tưởng tao quan tâm đến những thứ ấy hả?” Hắn hỏi. “Mày

không thấy cái lỗ trên cổ tao đây sao? Hai ngày nữa là tao chầu trời rồi.
Mày tưởng tao quan tâm đến tiền bạc thuốc men lắm à?”

“Vậy ông muốn gì?” Andrew hỏi.

Kẻ giết người chuyển cây rựa từ tay phải sang tay trái. Hắn giơ tay

phải lên với ngón giữa duỗi ra. Hắn xỉa nó, run rẩy, cách mặt Andrew
hai centimet và nói, “Người da trắng đã chĩa ngón tay này vào mặt tao
cả đời rồi. Hôm nay mày có thể đưa nó cho tao giữ. Giờ thì cắt ngón
giữa của mày đi, ông chủ, rồi đưa nó cho tao.”

Andrew rùng mình, anh lắc đầu và nắm chặt tay thành nắm đấm.

Anh gấp ngón cái lên các ngón tay. Kẻ giết người nắm cây rựa đằng
lưỡi và chĩa cán rựa vào chồng tôi.

“Làm đi,” hắn nói. “Bụp bụp. Đưa tao ngón tay của mày, tao sẽ trao

lũ con gái cho mày.” Một sự im lặng kéo dài.

“Nếu tôi không làm thì sao?”

“Thì mày cứ thoải mái ra đi. Nhưng trước tiên mày sẽ phải nghe

tiếng mấy đứa nhỏ này bị giết đã. Mày có bao giờ nghe một đứa con gái
chết từ từ chưa?”

“Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.