BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 134

Kẻ giết người nhắm mắt và lắc đầu, không vội vã.

“Đó là thứ âm nhạc khó chịu,” hắn nói. “Mày sẽ không quên được.

Có thể một ngày nào đó mày sẽ thức dậy ở Kingston-mạn-trên-Thames
và mày sẽ hiểu mày không chỉ mất một ngón tay.”

Ong Nhỏ đang khóc. Lòng Tốt nắm tay em.

“Đừng sợ,” cô nói. “Nếu chúng giết chúng ta hôm nay thì tối nay

chúng ta sẽ được ăn bánh mì với Jesus.”

Kẻ giết người vụt mở mắt, hắn nhìn chòng chọc vào Andrew rồi nói,

“Làm ơn đi, ông chủ. Tao đâu phải kẻ độc ác. Tao không muốn giết
mấy đứa con gái này.”

Andrew đưa tay ra và cầm lấy cây rựa của kẻ giết người. Có máu

trên cán rựa, máu của người lính. Andrew nhìn sang tôi. Tôi bước đến
chỗ anh và nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. Tôi đang khóc.

“Ôi, Andrew. Em nghĩ anh phải làm thế thôi.”

“Anh không thể.”

“Chỉ là một ngón tay thôi mà.”

“Chúng ta nào có làm gì sai. Chúng ta chỉ đi dạo dọc bãi biển thôi

mà.”

“Chỉ một ngón tay thôi, Andrew, rồi chúng ta sẽ quay về.”

Andrew quỳ gối xuống cát. Anh nói, “Anh không thể tin chuyện này

lại xảy ra.” Anh nhìn lưỡi dao và chà nó lên cát để lau sạch. Anh đặt
bàn tay trái lên cát, lòng bàn tay ngửa lên, rồi anh gấp các ngón tay lại
trừ ngón giữa. Đoạn anh dùng tay phải đưa cây rựa lên, nhưng anh
không hạ nó xuống. Anh nói, “Làm sao chúng ta biết hắn sẽ không giết
các cô gái hả Sarah, sau khi anh chặt tay?”

“Thì anh cũng sẽ biết được rằng mình đã làm hết sức mình.”

“Anh có thể bị nhiễm AIDS từ lưỡi dao này. Anh có thể chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.