“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Em rất tự hào về anh.”
Bãi biển lặng như tờ. Những con chim biển bay là đà giữa bầu trời
xanh nóng bức, không đập cánh, chỉ nương theo gió biển. Giai điệu của
sóng không thay đổi, dù khoảng cách giữa con sóng này với con sóng
kế tiếp dường như dài vô tận. Tôi nhìn hai cô bé, bọn đàn ông và đàn
chó máu me đang dõi xem chồng tôi sẽ làm gì, và vào giây phút đó
dường như tất cả chúng tôi đều giống nhau, chỉ là những sinh vật trong
thiên nhiên bay lơ lửng không cần gắng sức trong làn gió sự đời ấm áp
rộng lớn hơn chúng tôi.
Andrew thét lên, rồi anh chém cây rựa xuống. Lưỡi dao tạo thành
tiếng vùn vụt trong không khí nóng. Rồi nó cắm thẳng xuống cát. Nó
thực sự nằm cách bàn tay anh khá xa.
“Anh sẽ không làm,” anh nói. “Đây chỉ là chuyện nhảm nhí. Anh
không tin hắn sẽ để các cô bé này đi. Nhìn hắn xem. Hắn sẽ giết họ bất
chấp chuyện gì.”
Andrew đứng dậy, để mặc cây rựa trong cát. Tôi nhìn anh, và đó là
khi cảm xúc của tôi ngừng lại. Tôi nhận ra mình không còn sợ nữa. Và
tôi không giận Andrew. Khi nhìn anh, tôi không còn nhìn thấy một con
người nữa. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều sắp bị giết, và điều đó khiến
tôi sợ ít hơn là tôi đã nghĩ. Tôi chỉ bực bội vì chúng tôi đã không bao
giờ có thời gian để xây cái nhà kính ở cuối khu vườn. Một ý nghĩ lý trí
hiện lên trong đầu tôi: Mình thật may mắn vì có bố mẹ khỏe mạnh để
nuôi nấng Charlie.
Kẻ giết người thở dài, hắn nhún vai rồi nói, “Được thôi, Ông chủ đã
có quyết định rồi. Bây giờ, thưa ông chủ, hãy chạy về nhà mày ở Anh
đi. Mày có thể kể với bọn chúng rằng mày đã đến châu Phi và gặp một
kẻ thực sự độc ác.”
Khi tên giết người quay đi, tôi khuỵu gối xuống. Tôi nhìn thẳng vào
Ong Nhỏ. Cô bé đã nhìn thấy điều mà kẻ giết người không thấy. Cô bé
đã thấy một người phụ nữ da trắng đặt bàn tay trái lên cát cứng, và cô