BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 174

“Có chuyện gì ạ?”

“Ồ, chỉ là trên đường về nhà từ nhà trẻ, với những bà mẹ khác, bọn

cô thường nói về việc tập cho trẻ ngồi bô và các loại bánh trái.”

Tôi thả tay Sarah ra và nhìn xuống đất.

“Ôi, Ong, cô xin lỗi,” cô nói. “Chuyện này hơi đột ngột và cô có

phần căng thẳng quá, thế thôi. Ruột gan cô đang rối bời. Cô cần thêm
chút thời gian để suy nghĩ.”

Tôi lại ngước nhìn Sarah. Trong mắt cô, tôi thấy đây là việc mới mẻ,

cảm giác không biết ngay phải làm gì. Đôi mắt cô là đôi mắt của loài
sinh vật vừa mới ra đời. Trước khi nó làm quen với cuộc sống, chỉ có
nỗi sợ. Tôi biết nét mặt này rất rõ. Một khi bạn đã nhìn thấy nhiều
người như tôi đã thấy khi bị đẩy qua những cánh cửa của trại giam
nhập cư, rất dễ nhận ra ánh mắt này. Nó khiến tôi muốn xóa nỗi đau
khỏi cuộc đời Sarah càng nhanh càng tốt.

“Cháu xin lỗi, cô Sarah. Xin hãy tha lỗi cho cháu. Cháu sẽ ra đi. Cô

thấy chưa? Bác sĩ tâm lý ở trại giam nói đúng, cô ấy không thể chữa gì
cho cháu cả. Cháu vẫn bị điên.”

Sarah không nói gì. Cô chỉ nắm cánh tay tôi và chúng tôi đi theo

Charlie xuống phố. Charlie đang chạy dọc theo vỉa hè và chặt những
bông hoa hồng ở những khu vườn trước sân. Nó chặt hoa bằng những
cú chặt karate. Những bông hoa rơi xuống, từng bông hoa một rơi rụng
đột ngột cùng sự bùng nổ im lặng của cánh hoa. Như câu chuyện của
tôi với Nkiruka, như câu chuyện của tôi với Yevette. Chân tôi nghiền
nát những cánh hoa khi chúng tôi đi ngang qua chúng, và tôi nhận ra
chuyện của tôi được tạo thành bằng toàn những đoạn kết.

Trở về nhà, chúng tôi ngồi trong gian bếp của Sarah. Chúng tôi lại

uống trà và tôi tự hỏi không biết đấy có phải là lần cuối cùng hay
không. Tôi nhắm mắt. Làng tôi, gia đình tôi, hương vị tan biến ấy. Mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.