BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 242

“Làm ơn cho bản thân cậu một ngày để suy nghĩ về điều đó, được

không? Ý tớ là, về bài viết người tị nạn ấy. Lúc này cậu đang tâm trạng
lắm, bao nhiêu chuyện xảy ra thế kia mà. Sao ngày mai cậu không nghỉ
ngơi ở nhà, chỉ để đảm bảo rằng cậu đã suy nghĩ chắc chắn, và nếu cậu
đã chắc chắn thì tất nhiên tớ sẽ viết bài đó cho cậu. Nhưng nếu cậu
chưa chắc chắn thì đừng vứt bỏ sự nghiệp của chúng ta vì bài báo đó
vào lúc này, được không, cưng?”

Tôi mở mắt ra. “Thôi được. Tớ sẽ nghỉ một ngày.”

Clarissa thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn, búp bê. Vì những gì chúng ta

làm cũng đâu đến nỗi tệ. Thật mà. Chúng ta viết về thời trang thì cũng
chẳng có ai chết.”

Tôi nhìn ra tầng tòa soạn và thấy các cô gái đang nhìn lại tôi: thăm

dò, phấn khởi, rình rập.

Tôi đi một chuyến tàu thưa người nữa để trở về Kingston và về đến

nhà lúc hai giờ chiều. Trời rất nóng và mù sương, ngày tĩnh lặng và
nặng nề. Cần một chút mưa để phá tan không khí đó.

Lúc tôi về đến nhà, Lawrence đang ở trong nhà bếp.

Tôi bắc ấm nước lên bếp.

“Ong đâu rồi anh?”

“Nó ở trong vườn đấy.”

Tôi nhìn ra và thấy cô bé nằm trên bãi cỏ, ở tận cuối khu vườn cạnh

bụi nguyệt quế.

“Anh thấy con bé có ổn không?”

Anh chỉ nhún vai.

“Có chuyện gì vậy? Hai người chưa thật sự cởi mở với nhau, phải

không?”

“Không phải thế,” Lawrence đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.