BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 272

sẽ tự tiếp tục tìm. Còn Ong, cháu cầm điện thoại của chú, đi đến nơi
nào có sóng để gọi điện báo cảnh sát. Sau đó cháu đợi cảnh sát ở cổng
vườn để chỉ chỗ của chúng ta khi họ đến.”

Lawrence đưa điện thoại của anh cho Ong Nhỏ, rồi quay sang tôi.

“Anh biết nghe có vẻ nghiêm trọng,” anh nói, “nhưng cảnh sát làm

rất tốt việc này. Anh chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra Charlie trước khi họ
đến đây, nhưng đề phòng trường hợp ta không tìm được, thì gọi họ đến
sớm sẽ tốt hơn là muộn.”

“Được thôi, cứ làm vậy đi,” tôi nói. “Làm ngay đi.”

Ong Nhỏ vẫn đang đứng đó, cầm điện thoại của Lawrence trong tay,

nhìn Lawrence và tôi trân trối với đôi mắt mở to sợ hãi. Tôi không hiểu
tại sao con bé chưa chịu chạy đi.

“Đi đi!” Tôi nói.

Con bé vẫn nhìn tôi không chớp mắt. “Cảnh sát…”

Tôi chợt hiểu ra. Số điện thoại. Phải rồi! Con bé không biết số điện

thoại khẩn cấp.

“Số điện thoại là 999,” tôi nói.

Con bé vẫn đứng đó. Tôi không hiểu có vấn đề gì.

“Là cảnh sát đấy, cô Sarah,” nó nói.

Tôi nhìn Ong Nhỏ không chớp. Đôi mắt con bé đang van nài. Trông

nó rất sợ hãi. Và rồi, rất chậm, khuôn mặt con bé thay đổi. Nó trở nên
đanh lại, quyết tâm. Ong Nhỏ hít một hơi sâu, và gật đầu với tôi. Nó
xoay người, lúc đầu còn chậm, sau đó rất nhanh, rồi chạy về hướng
cổng vườn. Khi con bé đã chạy được một đoạn trên bãi cỏ, Lawrence
đưa tay lên miệng.

“Ôi mẹ kiếp, cảnh sát,” anh thốt lên.

“Sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.