BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 57

3

M

ột trong những điều mà tôi sẽ phải giải thích với bọn con gái ở quê

nhà, nếu tôi đang kể chuyện này cho chúng nghe, chính là cụm từ nhỏ
nhoi đơn giản mang tên “nỗi kinh hoàng”. Nó có nghĩa khác với người
dân ở làng tôi.

Ở đất nước bạn, nếu cảm thấy chưa đủ sợ hãi, bạn có thể đi xem

phim kinh dị. Sau đó bạn có thể rời khỏi rạp chiếu phim, tiến vào đêm
tối và trong thoáng chốc nỗi kinh hoàng hiện diện khắp nơi. Có thể
những kẻ sát nhân đang nằm đợi bạn ở nhà. Bạn nghĩ vậy vì có ánh đèn
phát ra từ nhà bạn trong khi bạn tin chắc rằng mình đã tắt nó. Và cuối
cùng, khi tẩy trang trước gương, bạn bắt gặp một ánh nhìn lạ lẫm trong
mắt mình. Đó không phải là bạn. Trong một giờ, bạn bị ám ảnh, bạn
không tin bất kì ai, và rồi cảm giác ấy tan biến. Nỗi kinh hoàng ở đất
nước bạn là liều thuốc bạn dùng đến để nhắc bản thân rằng mình đang
không phải chịu đựng nó.

Với tôi và bọn con gái ở làng, nỗi kinh hoàng là một căn bệnh và

chúng tôi phát ốm với nó. Nó không phải là loại bệnh mà bạn có thể tự
chữa bằng cách đứng dậy và để chiếc ghế đỏ to tướng ở rạp phim tự
gấp lại sau lưng. Như thế thì tuyệt quá còn gì. Xin hãy tin tôi, nếu làm
được như thế thì tôi đã đứng ở phòng giải lao rồi. Tôi đã mặc sức cười
đùa với anh chàng bán vé, đổi những đồng một bảng Anh để lấy bắp
rang bơ nóng hổi, và nói, Phù, tạ ơn Chúa, tất cả đã kết thúc. Đó là bộ
phim kinh dị nhất mà tôi từng xem. Tôi nghĩ lần sau tôi sẽ xem phim
hài, hoặc phim tình cảm lãng mạn có cảnh hôn nhau.
Nhưng bộ phim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.