BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 88

Yevette nhún vai. “Em chết giồi thì cũng có sống được đâu. Chắc nà

em thông minh quá lên không hỉu chuyện đó.” Tôi thở dài, lắc đầu.
Yevette cười nhăn nhở.

“Đó nà điều chị mún thấy,” cô nói. “Mụt người trẻ như em xi nghĩ

thực tế. Rờ thì nghe đây. Em nghĩ những ngừi An mà em biết lày có thể
rúp bọn ta không?” Tôi nhìn xuống tấm bằng lái xe.

“Em không biết.”

“Nhưng em chẳng còn quen ai khác, há?”

“Đúng.”

“Vậy bọn ta sẽ nàm rì khi đến đó, lếu chị đi với em?”

“Em không biết. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được việc làm, ở chỗ nào mà

họ không đòi hỏi giấy tờ ấy.”

“Với em thì rễ giồi. Em thông minh, lói chuyện hay. Nhiều công việc

cho mụt cô gái như em.”

“Chị nói chuyện cũng hay mà, Yevette.”

“Chị lói giống mụt con đàn bà đã luốt mụt con đàn bà khác biết lói

chuyện hay. Chị đần nắm, em không thấy sao há?”

“Chị không đần đâu, Yevette ạ. Tất cả chúng ta đã đi xa đến chừng

này, tất cả chúng ta đã sống sót – sao chúng ta có thể đần được? Người
đần không đi xa được thế này, đảm bảo với chị đấy.”

Yevette rướn người về phía tôi và thì thầm. “Em có nhiêm túc không

há? Em không thấy cách Cô làng Sari cười hì hì với taxi núc sáng há?”

“Thôi được. Có lẽ Cô Sari không được thông minh cho lắm. Nhưng

chị ấy xinh đẹp hơn chúng ta.”

Yevette trợn tròn mắt rồi lùa chiếc túi nhựa trong suốt đến sát người.

“Em nàm chị đau nòng nắm đấy, Bọ. Sao em dám lói cô ta đẹp nhất?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.