BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 90

“Đây là Aabirah. Nó là con út. Con bé có xinh không nào?”

Tôi nhìn vào nơi mà cô đang nhìn. “Vâng. Cô bé đáng yêu lắm.” Tôi

nhìn Yevette và mở to mắt với cô. “Con bé đáng yêu quá, phải không
Yevette?”

“Ồ. Ừ. Phải giồi. Đúng nà đẹp hết xảy. Cậu lói tên ló nà rì cơ?”

“Aabirah.”

“Tên đẹp nắm. Nghe lày, Aa-BI-rah, sao cháu không đến rúp cô đủi

đàn gà gia khỏi kho thóc lày?”

Và thế là Yevette cùng cô sari và đứa con gái út của cô không tên bắt

đầu đuổi gà ra khỏi dãy nhà. Còn tôi, tôi ngồi xuống nắm tay cô không
tên. Tôi nói, “Con gái chị giỏi lắm. Xem con bé đuổi đàn gà kìa.” Cô
không tên mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười. Tôi nghĩ thật tốt cho cả hai
chúng tôi khi cô đã tìm lại được con gái.

Nếu tôi kể chuyện này với lũ con gái ở quê, thì một trong những từ

tôi sẽ phải giải thích với chúng là “hiệu quả”. Người tị nạn chúng tôi rất
hiệu quả. Chúng tôi không có những thứ mà chúng tôi cần – như con
cái chúng tôi chẳng hạn – vì thế chúng tôi rất nhanh nhẹn trong việc tùy
cơ ứng biến. Hãy nhìn cô không tên đã làm được gì từ một luồng ánh
sáng nhỏ nhoi. Hoặc nhìn xem cách mà cô sari có thể nhét toàn bộ màu
vàng vào chiếc túi nhựa rỗng trong suốt của cô ấy.

Tôi ngả lưng ra giường và nhìn lên những sợi xích. Tôi nghĩ, Ánh

sáng đó, màu vàng đó, có lẽ bây giờ tôi sẽ không nhìn thấy chúng nhiều
lắm. Có lẽ màu mới của cuộc đời tôi là màu xám.
Hai năm trong trại
giam màu xám, và giờ đây tôi đã trở thành một người nhập cư chui.
Điều đó có nghĩa là, bạn được tự do cho đến khi họ bắt được bạn.
Nghĩa là, bạn sống ở vùng xám. Tôi nghĩ đến việc mình sẽ sống ra sao.
Tôi nghĩ đến những năm tháng sống lặng lẽ hết mức. Giấu màu sắc của
mình mà sống trong chạng vạng và bóng tối. Tôi thở dài, và cố hít thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.