BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 126

Tuân theo một phản ứng bản năng, tôi đứng lại và tìm cách tỉnh trí.

Khoảng trống trong não bộ tôi tồn tại chưa đầy một giây đồng hồ, thế rồi
mọi xúc giác của tôi lại hoạt động sáng sủa trở lại để ý thức phân tích toàn
bộ bầu không khí bí hiểm bên dưới tầng hầm.

Tôi đang đứng bên rìa của quầng sáng, ngập quá nửa người vào trong

bóng tối, và giọng nói kia phả vào phía tôi từ bóng tối đó. Ở đó đang có một
thực thể nguy hiểm rình mò, hồn ma của Lucille, một hồn ma dĩ nhiên
muốn có một quê hương, một cơ thể của nó.

Có phải hồn ma này giờ đã đứng về phía gã đao phủ?

Phải tính tới trường hợp này, và bây giờ tất nhiên tôi cũng không được

phép nể vì ai nữa.

Tôi bước nữa. Bước tới!

- Đừng! - Tôi nghe thấy tiếng thét chói chang, mà một dáng người mờ ảo

trước mặt tôi thốt lên.

Bất chợt dáng người đó tấn công tôi. Nó sà đến ngay trước mặt tôi. Tôi

chỉ còn kịp giơ bàn tay cầm cây thánh giá lên trên, cảm nhận thấy một
luồng hơi lạnh giá vuốt qua mặt mình, và ngay sau đó là sự đụng chạm.

Vạn vật như đờ ra. Tôi có cảm giác như thế, bởi những sự kiện sau đây

xảy ra dù rất nhanh, nhưng vẫn gây ấn tượng với tôi như một đoạn phim
quay chậm.

Thêm một lần nữa những thế lực của pháp thuật đen và những quyền uy

của ánh sáng đập thẳng vào nhau. Trong một thoáng, hồn ma của Lucille
vật chất hóa ngay trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy một thân người, một người
đàn bà, một người đàn bà có mái tóc vàng và mặc một tà áo dài màu xanh
dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.