BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 21

màu đỏ và màu xanh lục. Cả một số các nhà nghệ sĩ cũng đã để lại dấu vết
của họ ở đây: những bức tranh điên khùng được vẽ lên tường.

Tường của phòng tiếp khách được quét màu thẫm. Dù không hẳn là màu

đen, nhưng Lucille đã chọn một màu xanh lục thật sậm. Trong phòng không
có mấy đồ gỗ, chỉ có một khuôn bàn tròn với bốn chiếc ghế. Để cho tường
không vọng lại tiếng nói của chị lẫn của thân chủ, khi họ ngồi với nhau
trong một căn phòng tương đối rộng như thế này, người ta còn phủ lên mặt
tường một lớp chất liệu nuốt âm.

Chiếc bàn tròn đứng ở giữa phòng. Khi nhìn về phía đó, Lucille còn thấy

những quân bài nằm ngửa. Một ngọn đèn dầu cũ kỹ đứng trên nền vải phủ
bàn màu xanh lục và tỏa ánh sáng ấm áp cho xung quanh.

Ngọn lửa trông như một ngón tay thật dài, bốc lên trong bóng đèn hình

ống.

Lucille nghĩ tới vị khách cuối cùng của mình. Bà ta sẽ về và chắc sẽ còn

quay trở lại để nói chuyện với người chồng đã chết. Cho tới nay Lucille
chưa tạo nổi mối liên hệ trực tiếp với thế giới bên kia, chị mới gõ cửa ở một
vài vị rí khác nhau trong tấm màn ngăn sang đó, nhưng chị rất tò mò, rất
muốn biết thế giới bên kia sẽ ra sao.

Thời gian cuối này, càng ngày người ta càng đọc nhiều hơn những bài

báo, miêu tả kinh nghiệm của những người kể rằng họ đã có một lần nhìn
được sang thế giới bên kia.

Nhưng ở một phương diện nào đó, Lucille cũng sợ hãi chuyện này. Chị

không nêu được nguyên nhân trực tiếp, chị cho rằng đây có thể là một trong
những chướng ngại vật cuối cùng của khu vực cấm kỵ cuối cùng, lẽ ra cần
phải được đóng kín luôn luôn.

Có lẽ đó là nguyên nhân. Và nếu thế giới bên kia có những thế lực nhất

định có thể gây ảnh hưởng đến cuộc sống của con người ở thế giới bên này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.