BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 48

muời hai xám xịt. Mặc dù nó thoát ra từ rất nhiều cổ họng, nhưng nghe như
một tiếng kêu thét duy nhất đang lao vút lên trên.

Thật rùng rợn.

Rất may mà đa phần các khách bộ hành đã tạt sang hai bên. Họ không

muốn dừng lại ở hậu trường của sự việc rùng rợn nọ. Tôi được rộng đường
và chạy tới, dừng lại ngay bên dưới đôi chân đang đung đưa của người đàn
bà.

Ngay cả khi cố với tay lên cao tôi cũng không chạm được vào chân chị.

Ở giữa cảnh phố đông vui êm ả, người đàn bà là một bức tranh chết chóc.
Ngọn gió nghịch đùa với cơ thể chị, nó lắc lư bên này sang bên kia, tôi
thậm chí nhìn thoáng chéo được lên mặt chị, nhận ra đầu lưỡi thò khỏi
khuôn miệng và ánh mắt tắt ngang.

Không, không còn giúp gì được cho người đàn bà nạn nhân ấy nữa.

Có ai đó cắm phập những đầu ngón tay vào cánh tay bên phải của tôi. Đó

là Tanith, chị đứng bên cạnh tôi và thì thào câu gì đó nhưng tôi không hiểu.
Mắt tôi chỉ còn nhìn thấy người đã chết. Một cảm giác lo âu phập phồng trải
ra chiếm cứ toàn bộ tâm khảm tôi. Phải chăng tôi nên tự trách mình?

Không, chúng tôi không thể làm được gì cả!

- Nạn nhân thứ tư - Tanith nói - Tôi thật không hiểu, John. Đây là trò chơi

gì vậy?

- Ngày hôm nay còn có khách hàng nào nữa không? - Tôi hỏi.

- Có, một cô gái. Judy Jackson.

- Từ chối gặp cô ta đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.