BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 89

- Anh cũng đâu có nói thế. - Anh ta nhìn đồng hồ - Ta còn bao nhiêu phút

nữa?

- Thật ra thì phải lên đường rồi.

- Vây thì nhảy lên “ngựa” thôi.

- Đi bằng xe của anh chứ?

- Không, ta sẽ để cho người khác lái đi. Thành phố bây giờ góc nào cũng

rất nhiều taxi. - Bernie quàng khăn quanh cổ - Để anh xuống dưới trước gọi
xe.

- Được thôi.

Judy bước sang phòng tắm. Cô ta ngắm mình trong gương, kiểm tra mặt

mũi, làn da của cô vẫn còn rất nhẵn nhụi, không một vết nếp nhăn duy nhất.
Bất chấp lớp phấn son bên trên, nó vẫn giữ được vẻ tươi mát ngây thơ.
Cuộc sống tại vùng Dakota đã để lại những dấu vết của nó, không dễ gì mờ
nhạt ngay.

Cô gái nhắm mắt lại và tưởng tượng, khi trở về sống với cha mẹ mình, lại

ngồi trước ngôi nhà của mình để ngắm mặt trời đang dần dần lặn xuống núi.
Đa phần những người quen cô bây giờ có lẽ sẽ cười phá lên, không hiểu
nổi, thế nhưng hồi ức về cha mẹ và quê hương là rất quan trọng và quý báu
đối với Judy.

Một khi vở nhạc kịch này qua đi, cô sẽ muốn nghĩ một thời gian và

không ép mình ngay lập tức lao vào hợp đồng thứ hai. Bốn tuần lễ liền tại
Dakota, đó là một giấc mơ đẹp. Cô không thể sống mãi mãi ở đó. Thành
phố lớn đã thôi miên cô rồi.

Chuông điện thoại réo lên. Cô không rời phòng, mà tiếp tục phủ phấn lên

gò má. Rõ là Bernie đang gọi từ đại sảnh lên. Cứ để cho chuông reo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.