BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 167

tay giữ nó nhưng tôi vẫn để tay giữa hai gối. Tôi chỉ nhón đầu ngón chân và
nhấc đầu gối để cái kẹp hồ sơ không trượt đi. Có một bức hình lớn chụp
gương mặt một cô gái. Cô trông thật kỳ cục. Một bên mái tóc của cô có hình
chóp nón trông giống như cái sừng con kỳ lân, phần còn lại là phần tóc suôn
thõng như con số một ngay sau khu gò nhỏ giống như các ngọn đồi của
London, những khu vực mà thông thường bạn không nhìn thấy, trừ phi bạn
mang một cái máy khoan nén hơi hay dao cạo máy đến với chúng. Cô có
một cái răng sún làm tôi nhớ tới cây đàn Bechstein. Quái lạ, sao trông cô
quen lắm.

Số Hai quay đầu lại nhìn tôi. Đôi mắt hắn nhìn xoáy vào mặt tôi. Hắn hỏi:

“Cô ấy có chi tiền cho anh không, cô Shelley McCabe đấy?” Hắn nói chữ cô
giọng mỉa mai. “Món cốc-tai Alcopop trong vùng Shelley ở quán Chim
Xanh? Hay anh chi tiền cho cô ấy? Có phải cô ấy là một người làm nghề tự
do không, không phải đóng thuế? Có hiệu nghiệm chút nào không hả, anh
bạn thân mến?”

“Tôi không biết ông đang nói về chuyện gì,” tôi nói. Tôi đang chơi trò

làm mặt lạnh, cái trò mà bọn cớm rất ghét. Họ không nghe thấy những điều
trong đầu tôi, nhưng lẽ nào họ không ngửi thấy mùi mồ hôi của tôi, đang
chảy đầm đìa khắp người, như đèn đường bật sáng lên khi trời sập tối sao?

Lỗ Mũi hỏi: “Anh có nghĩ là Shelley thích lên báo không?”
Tôi đáp: “Tôi không biết.”
Số Hai nói: “Còn Jade Brinkley ở Orpington thì sao?” Hắn giở qua tờ kế

của kẹp hồ sơ. “Cô ấy là một sinh viên ngành thời trang, anh có biết điều đó
không? Anh phải có bề ngoài thật đẹp trong trò chơi đó. Thật là đáng xấu
hổ.”

Tôi không nhìn tấm hình. Tôi hỏi: “Làm sao các ông biết tôi có mặt trên

chuyến tàu đó?”

Lỗ Mũi nói: “Ngoài kia có người quan tâm đến chuyện di chuyển đi lại

của anh.”

Tôi hỏi: “George Oxnard à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.