BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 183

Ngoài xa hơn nữa, ở bên dưới, con sông hẹp lại thành một dải trống

không. Tôi bay cao lên, giữ mặt trăng nằm bên trái. Tôi vút lên bên trên mấy
cây cầu và xe buýt chạy đêm, trên những ngọn đèn trắng trên cầu và đèn
vàng trong các con hẻm phố, trên các khu chung cư cực sang ở ven sông,
những chung cư nằm lui lại và hướng lên cao như các gian hàng ở cầu
Stamford. Nhìn toàn cảnh, trong tầm mắt tôi, thành phố trải ra như một vết
loang màu cam trên màn đêm. Trên cao này, tôi cảm thấy mình có thể dễ
dàng bay đi mãi mãi. Không va chạm, không trục trặc gì. Tôi muốn quay đi
khỏi con sông, nhắm về hướng các đường rìa của vết loang. Nơi thành phố
dừng lại ở những con đường và cánh đồng. Cứ như thế, cho tới khi mái nhà
của cái bệnh viện của má nằm dưới đôi chân tôi. Tôi thấy mình nghiêng
người trên rìa của mái nhà và gõ nhè nhẹ lên cửa sổ phòng bà. Tôi sẽ kéo bà
ra ngoài và bà sẽ ôm quanh cổ tôi, và chúng tôi bay lên vào màn đêm, trở
nên nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi biến mất, CHẤM DỨT.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.