BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 45

Tôi đi làm. Cảnh sát và xe cứu hỏa ở khắp mọi nơi. Cả những toa xe có

cửa sổ che kín và nhiều người mặc áo liền quần trắng, đeo mặt nạ, đi lại lăng
xăng. Những bó hoa đầu tiên vẫn còn trong bao giấy gói do người ta mang
đến được đặt nằm trên đường. Tôi nghĩ có lẽ mình không thể đến được con
phố của tiệm đàn, nhưng trên đường lại không gặp trắc trở gì cả.

Tôi mua vài tờ báo. Tiệm cà phê World Bean trong khu vực phải đóng cửa

vì các cửa sổ của nó bị vỡ kính, tôi phải lòng vòng thêm cả cây số để tìm
tiệm khác. Cà phê bị nguội ngắt khi tôi đến được tiệm đàn. Lần này tôi là
người đến tiệm đầu tiên. Tôi chưa lên mạng ngay. Tôi ngó qua mấy tờ báo.

Tôi có mặt cả trên hai tờ. Họ có chụp lại hình từ tin tức đêm qua. Tôi

trông cũng oách. Tất nhiên là không rõ lắm, nhưng trông tôi già dặn hơn
mười bốn tuổi. Không thấy được tôi gầy như thế nào và không thấy đôi tay.
Có một dòng chữ lớn nằm trên một tấm hình như thế này:

CẬU BÉ ANH HÙNG XẢ THÂN CỨU ĐỨA BÉ
Bên dưới thì như thế này:
Em bé Ade “sẽ hồi phục”: việc cứu người thoát khỏi vụ rơi máy bay kinh

hoàng là biểu tượng của hi vọng giữa tuyệt vọng.

Tôi rất tự hào nhưng cũng “quíu”. Tôi có cảm giác như thể hàng triệu đôi

mắt đang ngó mình, chắc hẳn là như vậy. Vào chính giây đó, thiên hạ nhìn
tôi qua các tách trà, bánh mì kẹp thịt muối hay bánh kẹp trứng của họ. Bài
báo nói ở bệnh viện, tình trạng Em bé Ade khá nghiêm trọng nhưng đã ổn
định. Họ đoán rằng chắc cha mẹ bé đã tử nạn trong vụ rớt máy bay.

Rồi tôi lên mạng. Chắc là Jennifer cũng đã xem báo rồi, đó là lý do nàng

viết “Gởi Anh chàng anh hùng!” trong ô chủ đề của e-mail. Tim tôi đập
mạnh khi thấy thế. Tôi tợp một hơi hết nửa ly cà phê đầu tiên trước khi tôi
nhấp chuột vào e-mail. Tôi kéo chuột thẳng xuống cuối để xem ai gởi. Tôi
có ý nghĩ điên rồ rằng nó là của Kylie Blounce. Kylie đã thấy tôi trên tivi và
theo dấu tôi. Cô nàng chỉ muốn tôi hiểu rằng cô rất hãnh diện về tôi, và cô sẽ
không bao giờ gọi tôi là Cà Ròn nữa. Nhưng e-mail này là do một người tên
là Jennifer Slater gởi. Ai vậy ta? Tôi nhớ là mình cảm thấy thất vọng, cái
cảm giác mà người ta gọi là mỉa mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.